Thứ năm, 21/11/2024,


Nguyễn Văn Thưởng (29/03/2014) 

 

1. Vài nét về tác giả:


Tác giả Nguyễn Văn Thưởng
Quê quán: Đức La, Đức Thọ, Hà Tĩnh
Kỹ sư thuỷ lợi, nguyên Chủ tịch HĐQT kiêm giám đốc Công ty CPXD Á Đông.
Thơ đã xuất bản: Đằm thắm miền quê (NXB Thuận Hoá - Huế 2009)
Thơ vui (NXB Thanh Niên 2013)
Có nhiều bài thơ đăng trên các báo trung ương, địa phương

Hiện ở Phường Hiệp Bình Chánh
Q. Thủ Đức, TP Hồ Chí Minh
ĐT: 0913449565-Email: thuongnvqt@yahoo.com.vn

 

 

 

 

2. Chùm Lục Bát chọn:

 

 

 

TRĂNG QUÊ

Bao năm ở chốn thị thành
Đã quên cả ánh trăng thanh chung tình
Hôm nay về lại quê mình
Cây đa bến nước sân đình đầy trăng.


Quê hương ơi những bâng khuâng
Nhớ về một thuở ra đồng chăn trâu
Mò cua, bắt ốc, hái rau
Những đêm trăng sáng trao câu hẹn thề


Đường làng, bến nước, bờ đê
Mỗi lần nhắc đến sao nghe bồi hồi.
Xa quê mấy chục năm rồi
Bây giờ tôi đã da mồi tóc sương


Từng đi khắp nẻo bốn phương
Càng đi càng nhớ quê hương bội phần.

 



LỤC BÌNH TRÔI SÔNG

Chiều nay tôi với bóng mình
Say sưa đứng ngắm lục bình trôi sông
Nước lên rồi nước lại ròng
Lục bình cứ thế bềnh bồng trôi theo
Sinh ra thân phận bọt bèo
Hợp tan tan hợp bao nhiêu năm rồi
Mặc cho sóng gió dập vùi
Cây lục bình vẫn xanh tươi lạ thường.


Chạnh lòng nhớ tới quê hương
Vẫn còn một nắng hai sương nhọc nhằn
Vẫn còn bão lũ hoành hành
Vẫn còn những mái nhà tranh sơ sài
Chắt chiu hạt lúa củ khoai
Nuôi con ăn học ngày mai nên người
Làng quê vẫn rộn tiếng cười
Nghĩa tình sâu nặng, sáng ngời niềm tin.

 

 

 

 

BẾN ĐÒ XƯA

Hoàng hôn ra bến đò xưa
Nhớ về một thuở nắng mưa nghèo nàn
Mẹ tôi qua chuyến đò ngang
Cáy cua mang bán, khoai lang mua về


Nhà tranh phên rách bốn bề

Đói cơm rách áo rét tê tái người
Đêm nghe vọng tiếng đò ơi
Mà xa xót đắng một thời gian nan.


Bây giờ cầu đã bắc ngang
Nối liền đường rộng thênh thang đi về
Sớm chiều nhộn nhịp người, xe
Rộn vang tiếng máy làng quê vào mùa


Cây xanh toả bóng đung đưa
Nhà xây bề thế gió mưa mặc trời...
Quê hương nay đã đổi đời
Không còn như thuở đò ơi, ơi đò.

 

 


SÔNG QUÊ

Về quê ra đứng bờ sông
Nhìn dòng nước chảy xanh trong cuối chiều
Vẫn cây sung dáng xiêu xiêu
Nghiêng cành soi bóng bao nhiêu năm rồi.


Con sông bên lở bên bồi
Triều dâng hôm sớm khi vơi khi đầy
Vẫn còn in dấu nơi đây
Biết bao kỷ niệm những ngày ấu thơ.


Dọc theo bãi mía nương ngô
Một màu xanh biếc gió lùa mơn man
Một mình tôi cứ lang thang
Với bao kỷ ức mênh mang hiện về


Trong tôi bóng dáng sông quê
Đi cùng năm tháng không hề nhạt phai.

 


 

XIN ĐỪNG LÃNG QUÊN

 

Lâu rồi ăn củ khoai lang
Cầm lên mà cứ xốn xang trong lòng
Ơn người chăm bón vun trồng
Giọt mồ hôi của nhà nông nhọc nhằn.


Bồi hồi nhớ thuở xa xăm
Quê tôi lam lũ quanh năm đói nghèo
Bữa cơm gạo ít, khoai nhiều
Ăn no mặc ấm là điều ước mơ


Chúng tôi những đứa học trò
Đói cơm rách áo càng lo học hành.
Bây giờ có được công danh
Nhiều khi khoai sắn lại đành lãng quên


Quê hương hai tiếng thiêng liêng
Củ khoai hạt lúa làm nên cuộc đời.

 

Nguyễn Văn Thưởng

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Y Mai Phương - dongnhientg@gmail.com - 0919663130 - Quận 3- TP HCM  (Ngày 20/06/2014 19:47:49)

Hôm nay về lại quê mình
Cây đa bến nước sân đình đầy trăng.
Rất thực nhưng nghe hay qúa..nhớ làm sao ánh trăng quê

Các bài khác: