Thứ sáu, 22/11/2024,


Nguyễn Thị Ngọc Hà (08/09/2008) 

I. Vài nét về tác giả

 

Tên thật: Nguyễn Thị Ngọc Hà

Sinh năm: 1949

Nơi sinh: Hà Tây (quê)

Bút danh: Nguyễn Thị Ngọc Hà

Thể loại: Thơ

 

Các tác phẩm

- Gửi con lời ru

- Em đi ngang chiều gió

- Cỏ mặt trời  

- Khất thực

- Người gánh cái vô hình

- Đêm trừ tịch

- Khúc trầm

 

II. Thi phẩm lục bát

 

Quê chồng

 

Bến sông năm ấy tôi về

Nước lên ngập trắng con đê quê nghèo

Câu hò lỡ tuột dây neo

Để cho lạnh cả mái chèo qua sông

 

Nửa quen nửa lạ quê chồng

Đường thôn lầy lội chiều đông vắng người

Tìm đâu khói rạ tháng mười

Khoai ngon chợ Rộ một thời ngày xưa

Chỉ còn mẹ đẫm dưới mưa

Dầm bùn đi đón dâu vừa về thăm

Rầu lòng muôn nỗi khó khăn

Mừng con mà những nếp nhăn cũng cười

Nước sông tràn mắt mẹ tôi

Tràn về tôi một dòng đời gian nan

 

Sông Lam chịu lũ bao lần

Áo cơm nhàu nát sóng vần mà đau

Cánh cò phiêu bạt phương nao

Đồng xanh ngập nước bạc màu gió hoang

 

Năm sau tôi trở về làng

Mẹ tôi cánh hạc đã mang về trời!

Căn nhà quạnh quẽ đơn côi

Giàn trầu héo úa đâu người sớm hôm.

(Nghệ An - 1998)

 

 

Cúc dại

 

Đắng lòng mà vẫn ngát hương

Cánh hoa chín lẳng bên đường vu vơ

Bướm ong qua lại vật vờ

Gió mưa lác đác hững hờ khẽ rung

 

Thu về thăm lại miền Trung

Lối xưa như thể níu chùng bước tôi

Cái bờ Cúc Dại đâu rồi

Chỉ còn vạt nắng cuối trời vắt ngang

 

Cũng là một kiếp nhỡ nhàng

Bây giờ không biết hồn hoang phương nào

Chiều như vội chớm hanh hao

Thu buông đôi giọt gắng vào riêng tôi

                           (Tháng 10.1999)

 

 

 Gặp lại một thời

 

 Tôi tìm tôi lạc chốn xưa

Cái thời nhạt nắng nhàu mưa đời người

 Oái oăm chi mấy số trời

Phương tôi đợi chẳng có tôi mới buồn

Cỏ hoang phủ kín lối mòn

Tôi qua vị ông vẫn còn đuổi theo

Hoàng hôn vàng vọt hanh heo

 Vô tình vấp phải bóng chiều đang phai

Tiếc thời cửa đóng then cài

Mùa xuân lẳng lặng tan ngoài mái hiên.

 

Dửng dưng gặp nỗi ưu phiền

Chào nhau hờ hững phố quen mỗi ngày.

                                              (2000)

 

 

Hạt bụi cô đơn

            Tưởng nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

 

Lặng nghe ở phía ngàn xanh

Đau tiếng lá rụng mỏng tanh giữa chiều

 

Trái tim đốt lửa tình yêu

Tro tàn phủ bóng cô liêu cuối trời

Khát khao thay mọi kiếp người

Xuống mồ ôm một mảnh đời trống  trênh

 

Hư vô biết có thác ghềnh

Mà vòng hoa trắng bồng bềnh khói mây

Ngậm ngùi theo ngọn gió lay

Hoa lau rũ cánh hao gầy xác xơ.

 

Nợ trần người trả hết chưa

Để từng nốt nhạc bơ vơ gọi đàn

Bình kia lăn lóc rượu tràn

Đắng còn đọng lại cay tan đâu rồi

 

Đã là bụi vẫn đơn côi

Chiều nay tay trắng lưng trời gió đưa

                                 (4-2001)

 

Hội Lim 

 

Mái đình say bóng trúc xinh

Em say câu hát của mình trao em

Miếng trầu cánh phượng ai têm

Rượu ngon chưa cạn độ mềm đã say

 

Một liều gửi áo lại đây

Hai liều dối mẹ dối thầy bỏ quên

Dám xe dây gió neo thuyền

Cắm sào đứng đợi cái duyên đến giờ

Mặc xuân phai giữa chợ Chờ

Ôm lời giã bạn năm xưa đi tìm

 

Ngày giêng lặn lội về Lim

Bắt đền áo rách chỉ kim ai cầm.

                  (Bắc Ninh, xuân 2001)

 

Lời cây hoa gạo 

 

 Người ta bán giọt mồ hôi

Em đừng đem bán cái trời đã cho

Qua sông đau cả con đò

Bỏ ruộng thêm lạnh bóng cò đẫm sương

 Tôi như cây gạo bên đường

 Đốt mình mong rọi sáng phương em về

 

Lỡ ra vấp phải bùa mê

Cũng đừng vội thế chấp ớ một đời

Chớ liều vào thử cuộc chơi

Phủi tay cầm trọn tiếng cười mà đầu

 Biết rằng trôi dạt nơi đâu

Hay đành sống giữa chuyến tàu không ga.

 

Em hãy trông lại quê nhà

Đầu làng cây gạo đỏ hoa lâu rồi

                             (3. 2003)

 

Người bái biệt Nhị Hà

             Tưởng nhớ nhà thơ Trinh Đường

 

Thế là tan kiếp phù du

Nắm xương giá gốc mù u quê nhà

Rầu rầu từng giọt sương sa

Nỗi lòng bái biệt Nhị Hà khôn nguôi

Cõi này ngắn ngủi thế thôi

Đến chưa ấm chỗ đã rời chân đi

 

Nổi chìm nào có sá gì

Đắng cay mình lại nhâm nhi với mình

 Đành rằng chịu phận hoá sinh

Bút nghiên đơn bạc nhân tình trắng phau

Bấc tàn đèn cạn hết dầu

Vần thơ tan tác biết đâu âm - trần

 

 Bóng người khuất nẻo mây vần

 Ngoái trông bụi xoá dấu chân một đời

 Đam mê đến chót cuộc chơi

Buồn nghe tiếng gió ơ hời tiễn đưa.

                                        (8-2001)

  

Nửa câu quan họ

 

Một câu Quan họ xẻ đôi

Nửa người giữ lại nửa tôi mang về

Dùng giằng nẫu cỏ trên bê

Trót thường còn ngại nỗi quê rối bời

 

Triều lên sông nước chơi vơi

Nửa câu Quan họ đứng ngồi chênh vênh

 Phải đâu sóng gió gập ghềnh

 Đò không cân lái tròng trành đấy thôi

 

 Hội Lim qua đã lâu rồi

Nửa tôi cất giữ trong tôi chẳng mòn

 Người giờ yên ấm vợ con

Nửa câu hát cũ có còn nữa chăng.

                                   (Giêng 1997)

 

 

Với hoa thủy tiên 

 

 Một mình ngồi đợi thuỷ tiên

 Đêm đông đã cạn ưu phiền chưa vơi

 Nở ra vài cánh hoa ơi

Cho hồn ta gửi mấy lời tri âm

 

Góc riêng riêng vẫn gọi thầm

 Hoá mình xin phút tay cầm trong tay

Men xuân từng giọt tràn đầy

Nửa kia lãng oang, nửa này chờ hoa

                       (Đêm 39 là Nhâm Ngọ)

 

Tiếng ve lạc cuối mùa Thu

 

Chẳng còn nắng lửa trưa hè

Chẳng còn hoa phượng để ve cồn cào

 Níu chùng vệt nắng hanh hao

 Âm thanh da diết nghẹn ngào lạ chưa

 

 Bỗng như gặp lại thuở xưa

Ve kêu chạm tiếng chuông chùa mà đau

 Biết giờ người ở nơi đâu

Vết thương ủ lại muôn sau khó lành

 

Thắp nhang khấn lại ngày xanh

Chợt nghe gió đổ lay cành cuối thu

 Khoả tay gạt lớp sương mù

Trông về nơi ấy hoang vu xa vời.

 

Mùa hoa phượng cháy hết rồi

Vẫn còn quanh quất lưng trời khói bay

Tiếng ve lạc tới chiều nay

Như cầy như xới chuỗi ngày khó quên

 

Ra rả chi trước cửa Thiền

Cõi Vô Vi giải ưu phiền được thăng.

                    (Chùa Vô Vi cuối thu 2002)

 

Nguyễn Thị Ngọc Hà

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: