Tháng ba đi dọc triền sông
Nhớ bông hoa gạo rơi cong mặt trời
Thung thăng nước chảy về xuôi
Giấu lòng lẻ tiếng em cười trong mơ.
(Tháng ba - Nguyễn Đình Xuân)
Làng tôi ở bao năm trời tình làng nghĩa xóm gắn kết, thương yêu nhau qua từng đụn rơm nghèo, bờ ruộng chênh vênh và ngọn rau rừng đắng. Tôi đi xa từng ấy năm vẫn nhớ cái ranh giới làng quê không phải là "cây đa, bến nước sân đình” hay lũy tre xanh bao bọc, mà ngay cổng làng là cây gạo to sừng sững không biết có từ thuở nào vẫn giang những cánh tay chào đón.
Tháng ba này trên khoảng trời quê hương đã thắp lên một màu đỏ rực, như ngọn đèn trời chiếu sáng cho làng quê thanh bình và như soi đường cho những đứa con xa quê đừng quên lối.
Tôi nhớ ngày bé thơ còn đi chân đất đến trường, mỗi tháng ba về cả lũ bạn đứa nào cũng chỉ đợi trống tan trường rồi ùa nhau chạy về thật sớm, đứa nào cũng hứng cái mũ lan rộng vành chờ hoa gạo rụng. Nhưng vào những ngày mưa gió cây gạo đứng một mình giữa khoảng trống trơ bị gió quật rụng xuống rất nhiều hoa gạo đỏ, như thể gió trời đã dập tắt từng ngọn đèn nhỏ trên những bàn tay cây gạo. Lũ nhỏ chúng tôi, chẳng đứa nào bảo đứa nào nhưng đều buồn vời vợi, nỗi buồn hiếm hoi của tuổi cắp sách đến trường. Những bông gạo rụng chúng tôi nhặt về bằng hết, đứa thì đặt trên cửa sổ có những viên gạch vỡ nham nhở, đứa thì thả vào một cái chậu nước rồi để trong nhà, cũng có đứa ương bướng cố ép vào trang vở. Dù biết rằng hoa gạo mọng nước không dễ gì ép như hoa phượng hay bằng lăng tím. Hoa gạo chỉ thích thắp đỏ giữa khoảng trời làng quê yên bình vào đúng độ tháng ba.
Sau này đi xa, mỗi lần nhớ về làng quê tôi lại nhớ đến những kỉ niệm một thời xâu hoa gạo đỏ đội lên đầu tự nhận làm cô dâu, rồi thể nào thằng bạn cũng tít mắt cười nhận "để tao làm chú rể”. Lũ bạn ê ồ suốt cả buổi chiều, cho đến khi đêm tối đã dần bao trùm ngõ xóm mới lũ lượt kéo nhau về, có đứa vẫn còn dặn với theo: "Ngày mai đến lượt tao làm cô dâu nhé!”. Giấc mơ xưa mềm như dải lụa, nhẹ nhàng trôi vào tháng năm. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thương những kỉ niệm hồn nhiên ấy, dù những đứa bạn năm xưa đã con bồng con bế, chú rể của riêng mình ngày nào giờ cũng đã đi đón cô dâu. Tôi trở về đi ăn cưới bạn vào đúng độ hoa gạo nở rộ nên bảo với đứa bạn rằng:
- Đúng tháng ba năm sau mình sẽ lấy chồng.
Đứa bạn bông đùa:
- Chờ hoa gạo chắc?
Tôi cười.
Tháng ba này vẫn ngồi giữa thành phố xa xôi, trời đang nóng bỗng chuyển gió mùa lòng lại xót xa thương hoa gạo rụng. Không biết trẻ con bây giờ có còn hứng hoa như ngày xưa nữa, hay để cánh hoa tả tơi rơi trên nền cỏ để ngày mai có thể cái nắng gắt, oi nồng lại trở về thiêu những cánh hoa rơi. Lâu lắm rồi không về thăm quê, đang bảo lòng có khi mai này lại xách ba lô về nhặt hoa gạo đỏ…
Vũ Thị Huyền Trang
(Nguồn: Báo Đại đoàn kết)