Tôi và chồng tôi yêu nhau từ những ngày còn đi học cùng nhau, đám cưới của chúng tôi là kết quả của một tình yêu đẹp và được tổ chức với sự chúc phúc của gia đình hai bên, bạn bè. Thế nhưng cuộc sống hôn nhân có quá nhiều thử thách và khác rất nhiều với suy nghĩ của chúng tôi. Tôi và chồng tôi đều có vị trí tốt trong công việc. Tôi vì quá yêu công việc mà sao nhãng việc gia đình, không chăm sóc chồng con chu đáo.
Rồi tôi phát hiện chồng ngoại tình. Mọi thứ trong tôi dường như sụp đổ nhưng tôi không quá tệ như vợ anh khi trả thù chồng hoặc để thỏa mãn sự tự ái của mình bằng cách đến với người đàn ông khác. Chúng tôi đã thẳng thắn trao đổi, chia sẻ với nhau và không muốn để con chúng tôi bất hạnh. Chúng tôi quyết định bỏ qua tất cả để hàn gắn lại gia đình.
Tôi đã sắp xếp công việc hợp lý để có nhiều thời gian hơn cho chồng và con gái tôi. Thế nhưng trong 6 tháng làm lại đó tôi vẫn thấy chồng tôi thở dài, dù anh khôn khéo che giấu nhưng tôi biết trong sâu thẳm lòng mình anh vẫn còn thương nhớ người phụ nữ kia. Tôi cũng đã cố gắng quên đi tất cả nhưng quả thực là rất khó, nỗi đau đó luôn hiện hữu trong suy nghĩ của tôi.
Chúng tôi cố gắng xóa bỏ bức tường trước mắt nhưng dường như nó vẫn hiện hữu. Chúng tôi lặng lẽ bên nhau như thể cố gắng làm trọn nhiệm vụ và cái gia đình hạnh phúc chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, thực chất bên trong đầy bão tố, nó giống như quả bom nổ chậm sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. Không khí gia đình thật nặng nề, bức bối. “Gương vỡ lại lành” thực ra không thể lành lặn như trước được, mà đầy những vết nứt.
Chúng tôi đều cảm nhận thấy quan hệ vợ chồng của chúng tôi không còn mặn nồng như trước đây dù cả hai đều cố gắng. Cái duyên vợ chồng chúng tôi có lẽ chỉ đến vậy, tôi không muốn con tôi lớn lên phải chứng kiến cảnh cơm không lành canh không ngọt của bố mẹ, sống trong sự giả dối sẽ làm bé tổn thương hơn.
Chúng tôi quyết định giải thoát cho nhau khi mọi thứ chưa quá muộn. Là những người có học nên chúng tôi quyết định mọi việc rất nhẹ nhàng và nhanh chóng, anh cho tôi quyền được nuôi con và tôi cởi mở trong việc thăm nom, chăm sóc con của anh.
Hai năm trôi qua, tôi đã không chỉ vượt qua được nỗi đau mất mát mà tôi còn có rất nhiều niềm vui khác trong cuộc sống đem lại. Tôi được bổ nhiệm chức vụ cao hơn, hiện giờ tôi cũng đã có người đàn ông khác quan tâm chăm sóc nhưng điều mà tôi hạnh phúc nhất là đến bây giờ, những lúc rảnh rỗi anh vẫn thường đến đón con tôi về bên nội chơi, và mỗi lần về nhà con tôi lại bi bô kể chuyện mọi người bên đó vui vẻ.
Anh và tôi không còn duyên vợ chồng nhưng chúng tôi đều dành tình cảm yêu thương cho con, chia sẻ tâm sự với con để con tôi hiểu rằng chúng tôi vẫn yêu thương nó nhất, quan tâm, chăm sóc và nuôi dưỡng bé khôn lớn dù chúng tôi không còn sống trong một gia đình. Điều đó hạnh phúc và ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc cố gắng duy trì cái hình ảnh gia đình có bố có mẹ như một số cặp vợ chồng khác mà thực tế gia đình đó đã không còn tồn tại từ lâu
Nguồn VnExpress