Thứ hai, 02/12/2024,


Bàng hoàng phát hiện bí mật của chồng… (13/11/2010) 

Cách đây hơn một năm tôi và anh quen nhau qua chương trình Quà tặng âm nhạc trên sóng FM Đài Tiếng nói Việt Nam, hôm đó lá thư của tôi phát sóng, anh nghe và ghi nhanh địa chỉ của tác giả. Rất bất ngờ khi nhận được lá thư tay, bên ngoài là những họa tiết trang trí rất đẹp, tôi hồi âm bằng lời cảm ơn... Từ đó cả hai thường xuyên liên lạc với nhau. Mỗi tuần chúng tôi đều gửi cho nhau những lá thư tay, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện bản thân mình.

Anh hơn tôi hai tuổi nhưng vẫn thích gọi bằng tên. Anh thích gọi tôi là Bé. Còn tôi vẫn chỉ gọi anh là Anh. Anh bảo tên anh là Anh và thường kí H.A ở cuối thư. Tôi chỉ trông mau hết tuần để nhận được những dòng chữ thân yêu đó. Anh bảo, anh hay đọc lại thư tôi vào những lúc rỗi và nếu cuối tuần chưa nhận được thư tôi thì ra vào không yên, anh chưa bao giờ thấy nhớ ai như thế, chỉ mong được gặp và biết mặt nhau.

Anh muốn tôi gửi ảnh nhưng tôi không đồng ý, vì thích sự lãng mạn như trong cuốn tiểu thuyết “Trăm năm cô đơn”, hai người không cần biết mặt nhau vẫn có thể nhớ nhau, yêu nhau... và anh đồng ý. Qua nét chữ, cách trò chuyện, với những trăn trở suy tư từ cuộc sống, tôi biết anh là một chàng trai tốt.

Từ sự đồng điệu đó, chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu có nhiều kỷ niệm nhưng chưa một lần cầm tay, không cả rụt rè một cái hôn... đơn giản vì cả hai chưa từng biết mặt nhau. Chúng tôi gửi nỗi nhớ qua từng cánh thư, anh hẹn đúng một năm sau ngày chúng tôi quen nhau sẽ về thưa chuyện với người lớn...

Rồi ngày đó cũng đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở công viên Bách Thảo, bởi cả hai chúng tôi đều yêu màu xanh tươi mát của những tán lá, hàng cây. Lòng tôi xao xuyến và vui mừng khấp khởi chờ đến giờ hẹn hò. Bởi những điều mà tôi tưởng tượng về anh, một chàng trai hiền lành tốt bụng và một vẻ ngoài thư sinh. Khi chúng tôi gặp nhau, tôi gần như choáng ngợp. Bởi những gì mà tôi tưởng tượng về anh qua những cánh thư và những gì tôi đang được chứng kiến, giống nhau quá đỗi. Không, phải nói là thực sự vui mừng thì đúng hơn! Anh có vẻ ngoài rất thanh nhã, có học thức và trông hơi lãng tử một chút, anh hơi ít nói, điềm tĩnh và dịu dàng, tinh tế và không kém hài hước. Chúng tôi đã có một buổi gặp gỡ thú vị, hào hứng và chia tay trong tiếc nuối.

Trong lòng tôi thầm nhủ, người con trai này phải là chồng của mình! Và tôi đoán, hẳn là anh cũng nghĩ như thế! Cứ thế, chúng tôi hàng tuần đều hẹn gặp nhau vào mỗi ngày chủ nhật ở công viên Bách Thảo, và chỉ ở đấy mà thôi. Khoảng 20 cái chủ nhật như thế, khi chúng tôi cảm thấy đã thực sự thuộc về nhau, anh xin phép đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ anh và về nhà tôi ra mắt bố mẹ tôi. Chúng tôi nhanh chóng được sự chấp thuận của cả hai gia đình và một đám cưới đơn giản nhưng vui vẻ diễn ra, đánh dấu mốc chúng tôi thực sự là của nhau. Cuộc sống của tôi từ khi về nhà chồng vô cùng thoải mái và hạnh phúc, gia đình anh cũng khá giả, tất cả mọi việc đều đã có người giúp việc nên tôi không phải làm bất cứ việc gì. Tôi thầm mỉm cười, số mình thật là may mắn!

Duy chỉ có một điều tôi hơi thắc mắc. Trên bàn thờ của gia đình anh có một bức di ảnh của một chàng trai còn khá trẻ và người đó cũng khá giống chồng tôi bây giờ. Tôi chỉ biết đó là anh trai của chồng tôi, anh ấy vừa mất cách đây không lâu. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy chồng mình nói gì về anh ấy cả. Nhiều lần tò mò tôi định hỏi anh, nhưng thấy khó nói vô cùng. Bởi tôi nghĩ, chắc đó là nỗi buồn mất mát lớn nhất của gia đình anh, nên không muốn nhắc lại quá khứ đau buồn ấy nữa. Nhìn bức di ảnh trong lòng tôi thầm tiếc thương cho sự ra đi của người con trai ấy, anh còn quá trẻ.

Hôm đấy gia đình tôi làm giỗ cho anh trai chồng tôi. Gia đình tôi không làm to mà chỉ mời anh em họ hàng. Họ hàng của bên nhà anh đến từ sáng sớm và rất đông đủ. Mẹ anh và các thím cũng tôi ngồi quây lại bên tôi, hỏi han tôi rất nhiều, mẹ và các thím xoa xoa bụng tôi và bảo thằng cu này chắc kháu như bố nó lắm, mau mau ra cho các thím bế nào. Lúc đấy tôi đã có bầu được 2 tháng. Vì đang có bầu nên tôi không phải đi chợ cùng mẹ và các thím. Ở nhà tôi chỉ phải làm các công việc nhẹ nhàng như quét lại sân và lau bàn ghế…

Buổi tối hôm đấy, các chú các thím ở xa nên không về được, ngủ lại nhà anh một đêm. Vì tôi mang bầu, cả ngày tuy chỉ làm những việc lặt vặt nhưng mẹ vẫn bảo tôi vào phòng nghỉ. Hôm nay tôi cũng hơi mỏi vì phải đứng nhiều, nhưng không hiểu sao mãi không chợp mắt được. Tôi lắng nghe câu chuyện phiếm của họ hàng nhà anh. Rồi bỗng dưng có một câu hỏi làm tôi thấy giật mình. “Thế cái Lan nó có hỏi về Hùng Anh nhiều không? Nó có nghi ngờ gì nhiều không?... Tội nghiệp thằng bé, còn trẻ thế mà đã mắc bệnh hiểm”. Tôi băn khoăn nhiều lắm. Tại sao mọi người lại nhắc đến tên tôi, tôi và Hùng Anh, người anh trai trong bức di ảnh kia thực sự có gì liên quan đến nhau đâu? Một nỗi lo lắng bồn chồn len lỏi trong tôi.

Vào một buổi tối hai ngày sau ngày giỗ, đã khuya lắm rồi, nhưng tôi vẫn thấy chồng mình chưa đi ngủ. Lo lắng, tôi mới bước nhẹ ra ngoài phòng. Và chính lúc ấy, tôi đã nghe hết sự thật mà chính tai tôi được nghe. Anh ấy đang ngồi một mình, nói chuyện một mình với bức ảnh đang cầm trên tay. Đó là bức ảnh chụp của anh với người anh của mình.

Chồng tôi, sững sờ khi quay lại nhìn thấy tôi đứng đấy từ lúc nào. Và bây giờ thì anh không thể dấu tôi được nữa rồi. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức để lắng nghe cho thấu từng chữ mà anh sẽ sắp nói ra… Người con trai đứng cạnh anh trong bức ảnh là Hùng Anh, chàng trai trẻ tội nghiệp mắc bệnh hiểm nghèo, và đó cũng chính là người mà cách đây hơn một năm, tôi đã quen qua chương trình âm nhạc trên sóng FM, đó là người mà tôi đã gửi gắm tất cả những nỗi niềm tâm sự trong những bức thư, là người mà tôi đã yêu và đó là người mà tôi vẫn nghĩ là chồng của mình bấy lâu nay…

Hóa ra, người chồng hiện tại của tôi là em trai của anh ấy. Còn người mà tôi yêu thực sự, người đã viết những tâm sự với tôi anh ấy đã chết do căn bệnh ung thư máu cách đây một năm. Trước khi biết mình sẽ phải chết, anh ấy đã kể hết tất cả với người em trai về tôi, một cô gái tên Lan mà anh đã yêu bao lâu nay. Anh ấy phải ra đi, trước nửa năm kế hoạch gặp mặt của chúng tôi. Và em trai của anh ấy bắt đầu luyện nét chữ giống anh mình. Bắt đầu đọc lai những bức thư của chúng tôi để hiểu rõ về tôi hơn. Và 6 tháng tiếp theo đó, người mà tôi yêu đã thực sự ra đi, nhưng tôi vẫn nhận được những bức thư của anh thật đều, đó là những bức thư của em trai anh…Tôi chợt nghĩ, thế nên khi tôi gặng hỏi chồng mình, tại sao ngày xưa anh lại thích lấy kí hiệu là H.A chứ không phải là Tuấn Anh như tên của anh. Mà cũng đúng, đó là bí mật cần được che đậy tôi. Nên làm sao anh ấy có thể nói cho tôi biết được. Mà cũng bởi, từ khi viết thư cho Anh, tôi chưa bao giờ cần biết tên thật của anh. Đơn giản, tôi chỉ muốn gọi Anh là Anh.

Tôi thật không thể tin vào tai mình được nữa. Làm sao tôi có thể tin được sự thật phũ phàng này. Sự thật đã được che đậy hơn một năm nay. Khi nghe lại sự thật này từ tai chồng mình, tôi không còn muốn gọi anh ấy là chồng. Tôi sa vào sự ngờ vực, tôi choáng váng. Anh ấy bảo thực sự đã yêu tôi, rung động trước cô gái có tên Lan với những nét chữ đáng yêu tinh nghịch. Và trong 6 tháng thay anh mình viết thư cho cô, thực sự anh đã yêu tôi mất rồi. Còn tôi lúc này, trái tim tôi như bị vỡ òa. Tôi biết phải làm sao để đối mặt được đây?

Cẩm Vân

Nguồn VnExpress

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: