Trước lúc lâm chung, người vợ nhắc tên người yêu đầu tiên của mình và hỏi chồng: “Anh Cơ vào thăm tôi, ông có buồn không?”. Người chồng không buồn mà cảm động, viết bức thư lên mạng với mong muốn tìm người ấy về cho vợ.
“Đã 55 năm, kể từ ngày gặp nhau trên đất Nghệ An, vợ chồng chúng tôi chung sống trong tình yêu thương, hạnh phúc, thuận hòa và đã có 6 mặt con với nhau. Các con chúng tôi đều đã trưởng thành, chúng tôi đã có 7 cháu nội, ngoại và 3 chắt, cửa nhà yên ấm.
Tuy nhiên tội cho vợ tôi - bà ấy mắc bệnh tiểu đường tuýp 2 đã 15 năm nay, lại còn bị mỗ K trực tràng cách đây 6 năm, phải khoét bỏ hậu môn, làm hậu môn nhân tạo rất trở ngại cho việc đi lại, sinh hoạt. Suốt ngần ấy năm, cha con chúng tôi hết lòng yêu thương chăm sóc, mặc dù các con chúng tôi đều phải lo công việc cơ quan, đơn vị. Cũng may trời cho tôi còn có sức khỏe nên 15 năm qua đều đặn 2 ngày mỗi tháng tôi còn đưa bà đến bệnh viện bằng xe máy để khám và nhận thuốc. Đó là chưa kể những trường hợp đột xuất khác. Nếu như sự việc chỉ có thế thì không có gì đáng nói, bởi vợ chồng con cái chăm sóc nhau là chuyện bình thường của đạo lý làm người.
Từ đầu tháng 2/2009, đột nhiên bà nhà tôi có triệu chứng tai biến xuất hiện – đầu đau, tim khó thở, chân tay khó cử động. Chúng tôi đưa bà đến phòng cấp cứu bệnh viện và lập tức cho CT, xét nghiệm, siêu âm. Chụp Xquang… Bác sỹ thông báo hội chẩn xác định bà đã bị ung thư, di căn lên phổi và não.
10 ngày nằm ở bệnh viện theo dõi, cuối cùng bệnh viện cho về trong tình trạng bán thân bất toại, với các triệu chứng đau nhức, váng đầu, ho, tâm thần bất ổn, lúc nhớ, lúc quên, ăn uống khó nuốt…
Đã bốn tháng nay, thuốc tây, thuốc nam, châm cứu… nhưng bệnh tình không những không thuyên giảm mà cơ thể ngày càng teo gầy, trí óc không còn minh mẫn, không xác định được thời gian, không gian vv… sinh hoạt vệ sinh tiểu tiện không chủ động được.
Một điều rất lạ - 3 ngày qua bà thường nhắc đến anh ấy - người đàn ông đầu tiên bà đem lòng yêu thương trước khi chúng tôi đến với nhau! Số là năm 1954, chúng tôi tập kết ra Bắc, công tác tại tỉnh Nghệ An. Anh ấy là học sinh miền
Năm 1961, khi chúng tôi đã có con đầu lòng, nhân một chuyến đi nghỉ phép ra Hà Nội bà nói với tôi, mẹ con sẽ ghé thăm anh Cơ ở Thanh Hóa, anh có đồng ý không? Tôi không hề ngăn cản, bởi nghĩ cho cùng mình đã là vợ chồng lại có con với nhau. Việc thăm viếng tình cũ là chuyện thường tình. Nếu thật lòng với nhau thì dù có cấm ngăn gặp mặt, trong lòng vẫn còn có chỗ để họ gần nhau. Từ ấy suốt gần 50 năm chúng tôi vẫn đầm ấm hạnh phúc gia đình, con cháu, chắt sum vầy. Không hề có tiếng to cãi vã nhau chứ đừng nói đến xúc phạm thô lỗ.
Bất ngờ trong cơn bạo bệnh, trí não rối loạn, bà lại nhớ đến anh ấy và còn hỏi tôi: - Anh Cơ vào thăm tôi, ông có buồn không?! Chao ôi! Tội nghiệp cho bà nhà tôi ngần ấy năm trời, trong lúc bệnh tình đã làm trí não bà không còn minh mẫn, tất cả mọi điều hầu như quên hết, thế mà riêng người yêu đầu tiên của bà thì vẫn còn in sâu vào bộ nhớ không hề phai nhạt! Tôi thương bà lắm, tôi không hề buồn và trách cứ bởi bà đã dành cho tôi cả cuộc đời từ tuổi thanh xuân đến giây phút cuối cùng của tuổi 75. Tôi trân trọng mối tình đầu của họ bởi đó mới là tình yêu đích thực.
Tôi viết câu chuyện này xin được gửi đến những ai đã có tình yêu và đi đến hôn nhân hãy yêu thương thực sự người mình yêu và biết trân trọng bảo vệ nó.
Tôi cũng kính nhờ quý báo gửi thông điệp này đến với anh Cơ (người yêu cũ của vợ tôi) trước công tác ở ty Thủy lợi tỉnh Thanh Hóa, nếu anh còn sống thì mời anh vào thăm bà ấy trước lúc bà từ giã chúng ta đi vào cõi vĩnh hằng để cho bà được toại nguyện trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Địa chỉ liên lạc của tôi: Trương Đình Đăng, số 30 Nguyễn Văn Thoại, P. Mỹ An - Q. Ngũ Hành Sơn - Đà Nẵng...”.
___________
Nguồn Dân trí.
Mời các tác giả tham gia xuất bản sách năm Canh Dần'
“Danh sách các tác giả đã đăng ký tham gia xuất bản”
Lý Thu Hiếu - aomongtinhyeu@yahoo.com - - TT Yên Định- HẢI HẬU - NAM ĐỊNH
(Ngày 1/08/2010 04:52:56 PM)
Tội nghiệp Cụ! Cháu nhớ không nhầm thì bài này cháu đã đọc cách đây 7 hay 8 tháng rồi. Và tới thời điểm này thì vẫn chưa thấy dân trí có bài hồi âm việc việc đoàn tụ của Cụ và cụ Cơ. Có thể giờ này cụ Cơ cũng không còn nhớ nổi sự tồn tại của Cụ trên con đường cụ ấy đã đi qua (Hoặc cũng có thể nhớ ra nhưng mọi thứ cũng không còn giá trị nữa). Chỉ tội nghiệp Cụ, một mình sống với cái kí ức ảo giác mơ hồ cho tới lúc lâm trung vẫn không thể thoát ra được. Có lẽ Cụ nghĩ cụ Cơ đó vấn rất yêu Cụ và tin tưởng vào một tình yêu vĩnh cửu mà thời tuổi trẻ 2 người đã thề thốt. Nhưng đời thay đổi thì người thay đổi, Cụ đã không dám đối mặt với sự thật đó và vẫn ấp ủ trong mình cái quá khứ chẳng còn tí giá trị nào nữa.
Cháu thương Cụ, hi vọng cụ đã vượt qua được cơn hiểm nghèo và nhận ra được thực tế. Tuy có phũ phàng một chút nhưng đó là cuộc sống thực của Cụ, Cụ à. Ảo tưởng làm con người ta mệt mỏi và tội nghiệp lắm Cụ ạ!
Nguyễn Đức Tùy - ndtuy@yahoo.com.vn - 0974131428 - Việt Trì-Phú Thọ
(Ngày 28/07/2010 09:48:22 AM)
YÊU NHAU TRỌN VẸN CHỮ TÌNH
Phạm Văn Tự - thcsts@gmail.com - 0919760699 - Quản Bạ - Hà Giang
(Ngày 27/07/2010 10:17:03 AM)
THƯƠNG BÀ...
Hà Thị Thưởng - ha.thuong37@yahoo.com.vn - 0978253796 - Ngõ 165- Cầu Giấy - Hà Nội
(Ngày 26/07/2010 10:43:21 PM)
Mối tình đầu bao giờ cũng để lại những hình ảnh khó quên. Khi mà con người ta cần đến thì không có gì ngăn cản nổi. Thời gian trôi nhanh, mà con người thì không bao giờ tồn tại mãi mãi nhưng với tình yêu thì nó là sự vĩnh cửu. Cháu mong là cụ Bà sẽ sớm khỏi bệnh bằng tất cả tình yêu của trái tim con người.
|