Thứ bảy, 18/05/2024,


Hai người đàn ông của đời tôi (15/03/2010) 

Nhiều người từng thắc mắc: 'Liệu có bao giờ có hai người đàn ông cùng đi bên cạnh cuộc đời một người đàn bà, liệu có bao giờ giữ được giới hạn để không làm đổ vỡ sự gắn kết với một bên nào đó?'. Tôi không biết câu hỏi đó trong hoàn cảnh và câu chuyện thế nào nhưng với tôi, nó đã, đang và sẽ hoàn toàn có thật.

 

Tôi có một mối tình thật đẹp khi còn là sinh viên đại học. Cuối năm học đầu tiên tôi gặp anh. Ngay từ phút đầu tiên ngước mắt lên nghe mọi người giới thiệu về anh, bắt gặp mắt anh đang nhìn trìu mến, tôi đã có một cảm giác là lạ khó hiểu trong mình. Cuối buổi, tôi là người đi về sau cùng tình cờ thấy anh đang đợi bởi chúng tôi đi cùng một đường.

Những câu hỏi đầu tiên từ chuyện tôi đã quen với môi trường mới, tới những bài học, bài chuyên đề, luận, và cuộc sống ký túc xá của tôi. Ngày đầu gặp mặt để lại cho tôi nhiều ấn tượng tốt, nhẹ nhàng về anh, một người bạn lớn. Thời gian sau đó là những lần gặp tình cờ mỗi khi chúng tôi chung một lối, chỉ là nói chuyện thôi nhưng sao thấy gần gũi, thấy cảm giác mỗi ngày một tò mò về nhau. Tôi gạt nhanh cái suy nghĩ phải tìm hiểu về anh bởi tôi còn rất nhiều mơ ước của mình về học tập, về công việc đang ở phía trước. Một lần, anh gợi ý sẽ giúp tôi tìm tài liệu và hướng dẫn tôi làm đề tài nghiên cứu khoa học mà tôi mới nhận, đúng là nhờ sự giúp đỡ của anh tôi không còn lúng túng trong phương pháp, tôi làm rất tốt đề tài của mình. Thời gian đó cũng chính là lúc tôi và anh đến với nhau lúc nào không hay biết. 

Tôi và anh gặp nhau nhiều hơn như vốn dĩ là thế, anh thường xuyên đưa tôi đi uống nước, nói chuyện trao đổi về học tập, về các đề tài nghiên cứu khoa học. Anh hấp dẫn tôi rất nhiều ở kiến thức và sự hiểu biết, tôi cũng được nghe từ anh rất nhiều kinh nghiệm để học tập và nghiên cứu.

Trong một buổi chiều gặp để nhận tài liệu anh tìm giúp, khi vừa cầm tập tài liệu tôi đã để nó rơi xuống đất, cả tôi và anh vội cúi xuống nhặt. Đầu chúng tôi va vào nhau đánh cốp, cả hai ngẩng mặt lên ánh mắt gặp nhau, trong lúc tôi còn đang bối rối thì anh đã hôn nhẹ lên môi tôi. Cảm giác ngượng khiến tôi thấy nóng mặt, tôi lùi lại và tránh xa anh hơn một chút rồi cúi mặt không biết nói gì.

Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, kéo nhẹ tôi vào lòng và hỏi: "Đây là nụ hôn đầu của em đúng không?", tôi bẽn lẽn nhưng vẫn đùa anh: "Không phải nụ hôn đầu mà là lần đầu em bị hôn, thế là anh cướp mất nụ hôn đầu đời của em rồi, em bắt đền anh đấy!". Cứ thế chúng tôi ôm nhau thật lâu... anh thì cười thật tươi, còn tôi thì mải mê với cảm xúc hồi hộp và câu hỏi trong đầu: "Đây có phải là tình yêu?".

Những ngày tháng sau đó là thời gian rất vui của tôi và anh, gần như lúc nào rảnh là chúng tôi gặp nhau. Anh mải mê nói về công việc còn tôi cứ thao thao với anh về những bài học của mình, hỏi anh thật nhiều những thắc mắc liên quan tới học tập, chỉ bất chợt anh che miệng tôi lại và nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: "Em cứ nói đi, anh sẽ vẫn nghe, nhưng anh muốn ôm em thế này cơ".

Có rất nhiều lần tôi và anh gặp nhau khi cả hai cùng mệt mỏi, ánh mắt nhìn nhau thấy rất cần chia sẻ, chẳng cần phải nói, chẳng cần kêu với nhau về những gì đã trải qua, anh chỉ nhẹ nhàng ôm tôi và chúng tôi cùng nhìn về một hướng, bình yên. Tôi yêu anh nhiều lắm, nỗi nhớ anh trong tôi ngày càng lớn, tôi cũng nhận thấy điều đó ở anh, nhưng dường như cả tôi và anh đều thấy không cần thiết phải nói lên điều đó. Cứ như thế anh và tôi bên nhau.

Anh luôn chiều theo ý của tôi, kể cả khi tôi hờn dỗi trẻ con nhất, anh chỉ nhẹ xoa đầu và ôm tôi vào lòng an ủi "trẻ con của anh, đừng giận anh như thế nữa". Anh nói tôi cho anh rất nhiều, anh trân trọng sự hồn nhiên trong sáng của tôi, anh trân trọng những ước mơ hoài bão mà tôi tự đặt ra cho mình để vươn tới. Anh trân trọng khi tôi chỉ im lặng bên anh mỗi khi mệt mỏi vì công việc và những lý do riêng của bản thân. Tôi khiến anh nâng niu giữ gìn bởi với anh - tôi như một món quà của tự nhiên mang lại. Có những hôm trời nắng nóng lắm, anh gặp tôi vẫn còn thở hổn hển mà nói: "Anh nóng quá, không chịu nổi nắng gắt thế này, chỉ muốn nhìn thấy em một cái cho quên cảm giác nóng vì em lúc nào cũng như que kem ý... mát lạnh, ngọt ngào".

Chưa bao giờ anh khiến tôi phải đặt bất kỳ dấu hỏi nào? Chưa bao giờ tôi cần phải đề phòng anh vì anh luôn nhẹ nhàng, dù là ôm tôi thật chặt nhưng tôi hiểu chỉ là để anh thay lời nói nhớ tôi, dù là muốn hôn tôi anh cũng chỉ nhẹ nhàng, như thể anh đang nhấm nháp một que kem vậy, và tôi thì thực sự thích sự nhẹ nhàng ấy.

Nếu không xảy ra điều gì thì tôi đã không chỉ gọi đó là mối tình đầu của tôi. Có rất nhiều chuyện sau đó đã diễn ra xung quanh tình yêu của anh và tôi, mà sức của đứa sinh viên năm thứ hai đại học không thể gánh hết nổi. Tôi buồn nhiều hơn, anh an ủi tôi nhiều hơn, tôi biết anh cũng rất buồn, nhưng rồi tôi và anh vẫn phải xa nhau. Không một lời chia tay, không một lời đòi hỏi anh giải thích, không có giọt nước mắt nào, tôi chỉ im lặng trong vòng tay anh lần cuối, và nhắc anh "phải làm việc thật tốt, phải sống thật hạnh phúc". Tôi và anh xa nhau nhẹ nhàng như khi đến bên nhau, nhưng chúng tôi đã biết và sẽ giữ những gì tốt đẹp nhất về nhau.

Bạn bè không ai hiểu tôi sống trầm lặng hơn, lặng lẽ và khép mình. Tôi cắm đầu vào học, càng học tôi càng nhớ anh, trên đường tôi đi lúc nào cũng có hình bóng của anh, mỗi ngày thức dậy là tôi tìm cách xóa dần hình ảnh anh trong đầu. Tôi vẫn nhận được nhiều thông tin về anh, cuộc sống gia đình nhỏ của anh, mỉm cười khi biết đang có nhiều niềm vui đến với anh, và chợt thấy buồn, thấy mắt mình cay cay khi biết anh đang có nhiều chuyện buồn. Nhưng chẳng bao giờ tôi đến bên anh cả, đôi ba lần gặp nhau nhìn ánh mắt anh tôi hiểu cả anh và tôi vẫn chưa quên nhau, tốt nhất cả hai chỉ nên nhìn nhau từ xa.

Nhiều lắm những người con trai khác đến với tôi, ai tôi cũng giữ khoảng cách, ai tôi cũng tỏ thái độ lạnh lùng, không phải vì họ không tốt, nhiều người trong số họ rất giỏi, rất chỉn chu, rất điều kiện và rất thương yêu tôi. Lúc nào tôi cũng được họ chiều chuộng nhưng dẫu sao cũng chỉ như là anh và em gái nhỏ thôi. Cũng may không ai trong số họ tỏ ra oán trách khi tôi chỉ nhận tình cảm của họ như những người anh - người bạn, họ chỉ dần xa tôi và thi thoảng hỏi thăm tôi khi biết tôi không dành cho họ cái họ cần, tôi không thể yêu khi trong lòng vẫn luôn khắc khoải nhớ anh. Tôi đôi khi cũng thiếu kiên nhẫn và tỏ thái độ xúc phạm với một số người quá vồ vập, một số đối tượng khiến tôi mất đi sự tự do và khoảng lặng của riêng mình, nhưng rồi tất cả cũng qua đi và tôi quên hết những người đó. 

Năm cuối cùng đại học, nhận tấm bằng cũng là lúc tôi nhận lời yêu của một người vừa là bạn học, vừa là người trường kỳ bên tôi mặc cho tôi có từ chối, mặc cho tôi trốn tránh. Cứ nhận lời vậy thôi, chứ tôi biết thừa trong lòng mình một chỗ đã không bao giờ còn trống rồi, người thứ hai chỉ luôn là chỗ thứ hai thôi. Người yêu tôi không biết về anh, không hỏi tôi về mối tình đầu vì ngỡ tôi chỉ lo học, vì ngỡ tôi đã kiêu kỳ, lạnh lùng như vậy bấy nhiêu năm trời và người yêu tôi nghiễm nhiên là người đầu tiên. Tôi không muốn giấu nhưng anh là điều thầm kín trong lòng tôi, vốn đã cất kỹ thì lôi ra ngắm nghía làm gì để khiến tôi thêm nhớ và khiến người yêu tôi thêm buồn. Người yêu biết tôi là người sâu sắc lắm, sẽ chẳng bao giờ tôi quên những gì là quan trọng với mình. 

Người yêu tôi, sau đó là chồng tôi. Tôi hạnh phúc khi có chồng, chồng tôi hiền lành, thật thà, năng động, có trình độ và rất yêu thương tôi. Tôi luôn có cảm giác, với anh mọi chuyện không có gì quan trọng ngoài tôi, tôi dường như thường trực là số 1 trong đầu anh. Anh sợ lắm khi tôi tỏ mặt giận hay không bằng lòng về việc gì đó của anh. Nhưng sao thi thoảng tôi vẫn nhớ anh - mối tình đầu của tôi, tôi hay chọn cho mình những khoảng lặng mỗi khi hình ảnh anh lại hiện về, cuộc sống của tôi vì thế mà như vẫn thiếu thiếu điều gì, tôi càng cố gắng bù lắp cho nó thì nó càng hiển hiện ra mỗi ngày.

Công việc của hai vợ chồng rất ổn định, chồng tôi có thu nhập tốt, anh gánh vác mọi việc kinh tế, tôi thì dĩ nhiên vừa là người vợ đảm, vừa là cán bộ tốt - có năng lực ở cơ quan. Chúng tôi sống với nhau thật êm đềm, hạnh phúc hơn khi hai con của chúng tôi ra đời, lớn lên vừa xinh vừa ngoan ngoãn. Có đôi khi vợ chồng tôi mâu thuẫn với nhau, vì lý do bằng tuổi nên nhiều vấn đề chồng không hiểu tôi và tôi cả tôi cũng không hiểu chồng. Tôi thừa nhận những lúc đó tôi có so sánh chồng và anh, nếu là anh sẽ không bao giờ anh làm thế, nhưng dẫu sao sau mỗi lần đó tôi và chồng hiểu nhau hơn, gần nhau hơn và dễ thông cảm với nhau hơn. 

Cứ thế cho tới một ngày anh bỗng nhiên gọi cho tôi, linh cảm của tôi mách bảo anh đang có chuyện buồn, anh cần người chia sẻ, nhưng tôi cũng nhận ra hoàn cảnh chúng tôi khác xưa rồi. Tôi và anh không thể chia sẻ với nhau mọi thứ như trước kia nữa. Tôi khẽ hỏi anh qua điện thoại, anh im lặng không nói, rồi hỏi tôi về gia đình, về chồng và về con tôi. Anh mừng khi tôi nói tôi hạnh phúc, mãn nguyện với cuộc sống hiện tại của mình. Còn anh, khi tôi hỏi thì anh chỉ cười và nói "anh vẫn bình thường thôi em". Nhưng sau đó cứ thế, cách vài ba ngày anh lại gọi cho tôi, cũng chỉ để hỏi han về công việc của nhau, đôi khi là phàn nàn với nhau một chút về những khó khăn đang vướng mắc. Dần dần chúng tôi tâm sự với nhau mọi cái, từ chuyện dạy con học thế nào, từ chuyện cơm nước ở nhà tới việc cơ quan, có lúc cả hai đều bật cười qua điện thoại, và có lẽ cả hai đều thấy ấm lòng khi gác máy.

Không ai trong chúng tôi nhắc về ngày xưa, không ai trong chúng tôi nói vẫn nhớ nhau như thế nào, nhưng có điều từ đấy tôi thấy cuộc sống của tôi đủ rồi, cảm giác thiếu thiếu gì đó không còn nữa, tôi vui hẳn lên, tôi có thêm nhiều sức mạnh để đương đầu với mọi khó khăn mỗi khi gặp phải trong cả cuộc sống gia đình và công việc, bởi những lúc đó tôi chỉ gọi cho anh và nói "em mệt quá!", cũng chỉ đơn giản là nhận từ anh câu an ủi "ừ, cố em nhé, cuộc sống mà, làm sao cứ thoải mái mãi được, phải có những lúc mệt như thế này thì khi em vui mới thấy hết ý nghĩa của niềm vui chứ em. Cố lên vì gia đình và các con".

Anh và vợ anh đều thành đạt trong sự nghiệp, tôi và chồng tôi cũng vậy, mỗi chúng tôi ai cũng có vị trí trong xã hội, chỉ có tôi và anh là biết được cuộc sống gia đình nhau như thế nào, công việc của nhau như thế nào. Tôi nhắc với anh về chồng tôi hết sức tự nhiên, anh cũng kể về vợ hết sức thoải mái, cả chuyện học hành, xin trường, xin lớp cho mỗi con của tôi và anh. Tất nhiên có những lúc cả tôi và anh thấy buồn về một nửa kia của mình, chúng tôi có gọi cho nhau, tôi và có lẽ cả anh lúc đó đều thấy cần nhau, nhưng chỉ là qua cái máy điện thoại thế thôi chứ chưa bao giờ chúng tôi gợi ý gặp nhau, ngồi đối diện nhau để nói chuyện, để sẻ bớt nỗi buồn đấy cho nhau.

Anh và tôi luôn nhắc nhau: "Chỉ thế này thôi nhé, để thấy cuộc sống cả hai đều không thiếu đi điều gì cả, cả em và anh luôn hạnh phúc khi có người luôn bên mình, yêu thương và chăm sóc mình và để mình yêu thương chăm sóc, các con ngoan ngoãn, học tập tốt. Còn em và anh dù không thể bên nhau như cái ngày xưa ấy, nhưng sẽ là hai người ầm thầm đi bên cạnh cuộc đời của nhau để chia sẻ cùng nhau, để thấy trong lòng có một khoảng trống luôn được lấp đầy".

Chồng tôi, và cả vợ anh không ai biết về một góc nhỏ trong tôi và anh, nhưng họ sẽ chẳng có lý do gì để không yên tâm bởi tôi và cả anh lúc nào cũng luôn nghĩ về một nửa quan trọng kia của mình, tôi và cả anh sẽ luôn chăm sóc tốt cho cái gia đình lớn của mỗi người, tôi và cả anh đã và sẽ vẫn mãi như vậy vì dẫu sao chúng tôi sau gần hai năm yêu nhau, 6 năm liền không gặp nhau, không liên hệ với nhau thì tới bây giờ đã là 8 năm đi bên cạnh cuộc đời nhau như thế đấy!

8 năm chúng tôi vẫn bên nhau, vẫn gọi cho nhau khi thấy cần chia sẻ, vẫn gọi cho nhau khi thấy cuộc sống nhiều áp lực, khi thấy có nhiều niềm vui, mỗi khi anh nhận chức vụ mới, tôi chuyển công việc mới yêu thích hơn, khó khăn hơn và anh tất nhiên vẫn luôn là người giúp tôi đối mặt với những khó khăn đó. Anh cho tôi nhiều ý kiến về cương vị quản lý của mình, về cách sắp xếp công việc, cách nhìn nhận cán bộ để đào tạo để bố trí sao cho phù hợp. Chỉ có điều bây giờ có tuổi rồi, vợ chồng tôi cũng như vợ chồng anh nhiều lúc xưng hô với nhau ông - bà, nhưng không hiểu sao tôi và anh chẳng thể thay đổi được cái cách xưng hô "anh - em", có lúc tôi và anh trêu nhau bởi dẫu già rồi nhưng "anh là người anh lớn - còn em vẫn là người em nhỏ của anh". 

Vậy đấy, với tôi luôn có hai người đàn ông đi bên cạnh cuộc đời mình, một người luôn hết lòng yêu thương chăm sóc tôi cũng là người tôi luôn trân trọng, yêu thương, giữ gìn; còn một người luôn sẵn sàng chia sẻ và an ủi động viên tôi; cả hai người lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi về tình cảm. Với anh, cũng luôn có hai người đàn bà đi bên cạnh cuộc đời mình, và như thế nào thì các bạn đọc đã hiểu. Tôi và anh đều có gia đình hạnh phúc, đều thành đạt và được vị nể ngoài xã hội.

Tuổi trẻ ai cũng có những kỷ niệm đẹp, cũng không tránh khỏi những vấp ngã đau buồn, có điều mà tôi chỉ nhắc chung là vì nó chúng tôi xa nhau đó chính là trước tôi anh có quá nhiều người phụ nữ đi qua cuộc đời anh, tôi chỉ là người cuối cùng và cũng là người khiến anh nghĩ cần phải xây dựng niềm tin trong tình cảm, ngày đó tôi không ghen với quá khứ của anh, cũng không phải tôi không dám đấu tranh cho tình yêu của mình mà vì tôi biết anh và tôi không thể gắn bó với nhau như vợ chồng, bởi tôi còn nhiều ước mơ chưa thực hiện được, bởi anh có nhiều lý do để phải xây dựng gia đình riêng.

Trong cuộc sống, tôi biết đôi khi anh cũng chông chênh vì những người phụ nữ khác, cuốn hút hơn vợ mình nhưng những lúc đó anh lại gọi cho tôi để cảm thấy anh cần chững lại, cần có giới hạn hơn. Và cũng đôi khi tôi bị làm phiền bởi nhiều cánh mày râu khác, nhưng anh với vài chia sẻ hài hước khiến tôi biết cách làm sao để tránh được họ. 

Qua câu chuyện có thật của tôi, tôi muốn chia sẻ với các bạn, tình cảm cũng như muôn điều khác của cuộc sống, của tự nhiên, nó có khác cũng là chỉ ở sự phức tạp của tâm lý con người, đôi khi chúng ta không tự mình điều khiển được nó. Lý trí đôi khi không mạnh mẽ bằng con tim, nhưng nếu ta luôn biết giới hạn, luôn biết trân trọng những gì mình có, thì chẳng có gì là không có thật trong cuộc sống này các bạn ạ!

Khó khăn và những vấp ngã ai rồi cũng phải trải qua, nhưng đứng dậy và đi tiếp thế nào thì là còn tùy thuộc vào mỗi khả năng, ý chí và sự tự tin ở mỗi người. Tình cảm cũng vậy, tôi cũng như các bạn, có nhất thiết chúng ta phải gọi tên cho nó, có cái tình cảm gọi được là tình yêu, là vợ chồng, nhưng như tình cảm của tôi và anh - chưa bao giờ tôi tự đặt tên và muốn nghĩ ra cái tên cho nó. Tôi và anh chưa hề nói từ "yêu", bởi đôi khi "yêu có cần cứ phải nói", và khi đi bên cạnh cuộc đời nhau tại sao phải lý giải như thế nghĩa là sao, thế nào? Chỉ là biết thế để đủ với cuộc sống mỗi người bởi khi yêu, khi là bạn cũng luôn là "cần có nhau" mà.

Tôi có đôi khi vẫn nói "nhớ anh", nhưng là nhớ một người anh lớn và anh đôi khi vẫn nói "nhớ tôi" nhưng là nhớ về một người em nhỏ, chúng tôi trân trọng và giữ gìn những gì là của nhau. Dường như tôi và cũng cả anh đều khiến cho mỗi người không hề có cảm giác muốn có nhau như đàn ông và đàn bà, vậy thì có cần lý giải cho thứ tình cảm đó nữa không các bạn. 

Cuộc sống là tổng hòa của các mối quan hệ... chẳng ai khác ngoài chúng ta giúp cuộc sống của mình tốt đẹp và ý nghĩa hơn các bạn ạ! Hy vọng câu chuyện này của tôi sẽ chia sẻ được với các bạn những điều còn thắc mắc, cũng hy vọng nó là bài học cho tất cả những ai đang trải qua, và cũng hy vọng nó thực sự khiến mọi người thay đổi đi cái suy nghĩ về các giá trị của tình cảm. 

Mỗi người đều có chốn bình yên đề về, và mỗi người đều có riêng cho mình một bí mật để khi thấy lòng mệt mỏi nghĩ về nó như tìm thêm một sự bình yên trong lòng. 

 

Hương Hoàng lan

(Nguồn: 247.com)

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: