Vợ chồng tôi lấy nhau được 5 năm và có với nhau một đứa con trai 2 tuổi. Cả hai chúng tôi đều là viên chức và cùng làm việc ở sở Giáo Dục. Cuộc sống hai vợ chồng tuy không được sung túc như những người đồng nghiệp nhưng gia đình chúng tôi luôn tràn ngập niềm vui và tiếng cười, nhất là khi bé Nhật Minh ra đời.
Bé được hơn 1 tuổi thì vợ tôi phải xuống Hà Nội để học Đại học tại chức. Thời thế bây giờ, muốn công việc ổn định và sau này được thăng quan tiến chức thì điều kiện cần và đủ là phải có một tấm bằng đại học trong tay. Vợ tôi cũng vậy, trước đây cô ấy chỉ học cao đẳng nhưng nhờ có bố mẹ đều làm trong ngành nên mới xin được vào Sở làm. Tôi không muốn cho vợ đi học vì con còn nhỏ, gia đình lại neo người và thầm nghĩ, với trình độ của vợ mình, có học nữa, học mãi thì cô ấy cũng không thể thông minh hơn được! Nhưng, cô ấy cứ nhất nhất đòi đi và bố mẹ vợ cũng ủng hộ rất nhiệt tình nên tôi không thể can ngăn cô ấy được nữa!
Tôi đưa vợ xuống Hà Nội và thuê cho cô ấy một căn phòng nho nhỏ để tiện cho học tập và sinh hoạt hàng ngày. Tôi lo lắng vì sợ vợ ở đây một mình sẽ buồn và điều kiện vật chất cũng khó khăn, không thể tốt bằng điều kiện ở nhà được. Tôi chạy đôn đáo đi mua sắm chăn, màn, gối chiếu, rồi lại sắm sanh cho nồi cơm điện, bếp ga mi ni và một số vật dụng cần thiết hàng ngày. Vợ tôi cảm động đến chảy nước mắt khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên mặt và lưng tôi! Tôi biết, cô ấy thương tôi và cũng lo cho Nhật Minh nhiều nhưng cũng vì tương lai của cô ấy, của vợ chồng nên cô ấy mới quyết định như vậy!
Vợ tôi yếu, lại hay bị say xe nên tôi không cho cô ấy về mà cứ cuối tuần, tôi lại bế Nhật Minh xuống thăm mẹ một lần. Gia đình lại quây quần với nhau bên mâm cơm đạm bạc nhưng tràn ngập hạnh phúc và sự ấm áp. Chúng tôi lại kể cho nhau nghe những chuyện công việc của tôi, gia đình trên này và chuyện học tập của cô ấy. Vợ tôi cũng buồn khi phải sống một mình, không được nấu cho gia đình những bữa ăn ngon, không có ai chăm sóc những khi mệt mỏi, không được gối vào lòng tôi những đêm mất ngủ... Tôi cũng hiểu cảm giác đó của vợ, vì cả hai chúng tôi còn trẻ, những khát khao yêu đương vẫn rạo rực mỗi khi đêm về, cần lắm một cái ôm thật chặt, những nụ hôn nồng nàn và sự gần gũi thể xác chồng vợ... Chúng tôi lại nồng nàn yêu đương, nồng nàn tan chảy vào nhau sau một tuần xa cách...Dường như sự xa cách và nỗi nhớ nhung đã đem lại cho cả hai những cảm giác yêu đương mạnh mẽ, mãnh liệt hơn bao giờ hết...
Bắt đầu cho năm học mới, công việc của tôi bận rộn hơn nên không có nhiều thời gian điện thoại hỏi thăm vợ hàng ngày và những ngày cuối tuần mệt mỏi, tôi cũng chẳng thể bắt xe hơn 300 cây số để đến thăm vợ được. Vì thế, cứ hai tuần tôi mới xuống thăm vợ một lần. Cũng chẳng hiểu tại sao tôi có cảm giác thái độ của vợ mình khang khác... Cảm nhận thế nhưng tôi không dám hỏi vì tôi lại nghĩ chắc có lẽ cô ấy buồn vì tôi không còn thường xuyên xuống thăm cô ấy nữa!
Có một lần, tôi nghe phong thanh mấy cô bạn cùng cơ quan tôi bàn tán rằng vợ tôi có bồ dưới Hà Nội. Tôi bực dọc và không tiếc lời mắng nhiếc mấy 'mụ' 'lắm mồm hay buôn dưa lê' ấy! Về nhà, tôi gọi điện cho vợ định hỏi cho ra nhẽ nhưng thấy giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng, ngọt ngào nên tôi cũng chẳng còn ý định hỏi han vấn đề ấy nữa. Thiết nghĩ, vợ chồng ở xa nhau, không hiểu và yêu thương nhau thì thôi, sao lại nỡ nghi ngờ và mất niềm tin vào nhau như vậy chứ?
Tâm trạng không vui, tôi bế Nhật Minh xuống Hà Nội thăm vợ. Cảm giác lạ lẫm và bắt đầu nghi ngờ vợ khi thấy những cô bé hàng xóm trộm nhìn bố con tôi, rồi lại xì xầm điều gì đó, và tôi thấy khó chịu khi bà chủ nhà nhìn chằm chằm chúng tôi với ánh mắt thương hại. Mở cửa phòng bước vào, đập vào mắt tôi là cảnh chăn màn lộn xộn, không ngăn nắp, gọn gàng như những ngày trước. Hơn nữa, cô ấy đi học xa mà lại để xe máy ở nhà? Dẫu có nghi ngờ vợ nhưng tôi vẫn dỗ dành con và nấu ăn chờ cô ấy về ăn cơm. Nhưng đợi mãi đến tận 10 giờ tối mà cô ấy vẫn chưa về, trong khi đó, 8 rưỡi là cô ấy tan lớp. Tôi gọi điện và hỏi: 'Em đang ở đâu vậy? Đã ăn cơm chưa?'. Cô ấy bình thản đáp: 'Em ăn rồi anh ạ! Em vẫn đang ở nhà một mình nè! Nhớ anh và con quá!'. Tôi bảo: 'Anh cũng nhớ em lắm! Em nhớ giữ gìn sức khỏe nghe em!'... Tắt điện thoại, tôi nhìn ánh mắt ngây ngô của con, trong lòng xót như bị ai xát muối.
11 giờ, tôi nghe tiếng mở cổng, đoán là vợ về. Vội vàng ra đón vợ thì thấy cô ấy đang chào tạm biệt một người đàn ông và cảm giác cả hai đều đang rất 'bịn rịn'. Cô ấy hoảng hồn khi nhìn thấy tôi đang trân trân nhìn cô ấy. Tôi chưa kịp hỏi 'Người đàn ông ấy là ai?' thì cô ấy đã nhanh chóng chống chế: 'Ông ấy là thầy của em anh ạ! Hôm nay em dậy muộn nên ngồi nhờ xe ông ấy một đoạn. Cả lớp em đi liên hoan nên em về hơi muộn. Anh xuống lâu chưa vậy?'... Cô ấy hỏi liên thanh nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự run rẩy, lắp bắp trong từng câu nói.
Tối hôm ấy, tôi tra hỏi thì cô ấy nhất nhất là không có chuyện gì với người đàn ông kia hết! Tôi không tin và sau đó, hai vợ chồng cãi vã nhau đến tận đêm khuya mới thôi! Nếu như, chủ nhà không đóng cửa và bé Nhật Minh chưa ngủ thì có lẽ, hai bố con tôi đã bắt xe về từ đêm hôm ấy.
Sáng sớm, tôi bế con bắt xe ôm về. Cho dù cô ấy khóc lóc và năn nỉ đưa hai bố con ra bến xe nhưng tôi một mực từ chối. Chưa bao giờ hai vợ chồng chúng tôi lại cãi vã lớn tiếng như thế và cũng chưa bao giờ, tôi cảm giác uất ức vì bị lừa dối như thế này cả...
Ra đến bến xe, tìm mãi không thấy ví và điện thoại đâu, suy đi tính lại, cuối cùng tôi cũng bế con về phòng trọ của vợ để lấy. Có cảm giác chẳng lành khi thấy chiếc SH của người đàn ông tối qua chở vợ về dựng trước phòng. Tôi tò mò và cũng muốn làm mọi việc cho ra nhẽ...
Vừa bước đến gần phòng, tôi đã nghe tiếng cười đùa của vợ và người đàn ông đó. Họ đóng cửa kín mít và 'tâm sự' với nhau rất vui vẻ! Tôi gõ cửa đến lần thứ ba thì cô ấy mới xộc xệch áo xống ra mở cửa... Hai người cùng bước ra, trân trân nhìn bố con tôi và ú ớ không nói ra tiếng...
Tôi bế bé Nhật Minh ngồi ở giường, đi thẳng vào phòng lấy điện thoại và ví. Người đàn ông kia vội vàng quay xe ra về, còn 'mụ vợ' tôi cứ lẽo đẽo theo sau tôi vừa khóc lóc, vừa năn nỉ giải thích đủ đường. Bực dọc vì bị lừa dối và phản bội, tôi vung tay tát 2 phát như trời giáng vào mặt cô ấy, giận giữ bế con ra về thẳng.
Hơn 2 tuần, tôi không liên lạc với cô ấy, cũng chẳng xuống thăm nom cô ta nữa! Dù cô ấy có nhắn tin xin lỗi, điện thoại liên tục nhưng tôi cũng không một lời hồi đáp. Có lẽ vì quá xấu hổ nên cô ấy không dám 'vác mặt' về nhà nữa...
Chưa bao giờ, tôi cảm giác mất lòng tin vào vợ mình như thế cả. Không dám ngờ rằng cô ấy lại có thể phản bội tôi! Liệu, tôi có nên tiếp tục với mối quan hệ này không? Tôi kinh tởm cô ấy nhưng không dám ly dị vì chỉ sợ con mình sẽ khổ? Biết làm sao với cô vợ dối trá, lọc lừa và ngang nhiên phản bội chồng như vậy chứ?
http://www.w88.us
nguyễn thị minh phương - ng_minhphương80@yahoo.com - 0975539928 - Sô6, tổ 32, Cầu Giấy - Hà Nội
(Ngày 12/12/2009 08:40:01 PM)
Chào anh! Tôi cũng là phụ nữ nhưng khi đọc câu chuyện anh kể về vợ anh tôi thực sự xấu hổ. Cô ấy không nên sinh ra là phụ nữ thì đúng hơn.Một người phụ nữ sống không có tình người, tình mẫu tử thì thật đáng kinh tởm. Tôi nghĩ, anh cho cô ta hai cái tát là quá ít hoặc rằng anh không nên tát cô ta làm gì cho bẩn tay. Xin lỗi nếu tôi dùng từ mạnh quá, nhưng tôi thật sự bất bình!Không có lời bình luận nào tốt hơn dành cho con người này. Tôi nghĩ rồi cô ta sẽ phải trả giá cho những hành động của mình; gieo gió ắt sẽ gặt bão thôi anh a! Anh hãy chăm sóc cho cháu Nhật Minh thật tốt nhé! Mong những điều tốt đẹp nhất sẽ luôn ở bên bố con anh.
huynh thanh hai - khong co - 06516284392 - so nha 54 thon son hiep xa tho son huyen bu dang tinh binh phuoc
(Ngày 28/09/2009 09:44:55 PM)
con ve phan chau nhat minh thi sau khi anh va vo anh co rac roi ji thi toi nghi anh neu yeu cau nhan nuoi chau co le sau nay chau lon chau se hieu cho hoan canh cau ba chau luc bay jo va toi cung chuc anh se dat dc nhung ji ma anh mong muon cho ju co the nao thi toi cung se luon ben canh anh de jup do (cho du chung ta chua gap mat nhung neu co co hoi anh len mang thi vao nick chat cua toi la timnguoiyeu_trong mo2 va chung ta co the tam su ve anh hoac cua toi chang hang) chao anh
huynh thanh hai - khong co - 06516284392 - so nha 54 thon son hiep xa tho son huyen bu dang tinh binh phuoc
(Ngày 28/09/2009 09:34:47 PM)
toi la mot nguoi chua co gia dinh nhung sau khi doc ve van de cua anh thi toi cung da nhan ra dc mot dieu la neu minh muon lap gai dinh thi phai tim hieu 1 cang va phai co 1 thoi gian dai chu nhu anh thi toi ngi anh chi wen vo anh khoang chung chua duoc 1 nam(mac du anh khong co ke ve chuyen do)song sau khi doc cau chuyen cua anh toi cung co vai loi khuyen anh rang: anh nen noi chuyen 1 cach ngien tuc voi vo cua anh va ngoai ra anh nen danh nhieu thoi gian cho vo anh de gan lai tinh cam gia dinh nha con neu anh noi chuye dang hoang ma chi van su xu nhu nhung ji anh ke thi anh nen noi chuyen y nhu cu voi nguoi dan ong do xem hoang canh ra sao neu nhu anh chang doi dich thi anh nen lam cung wiet voi chi vo anh con nguoc lai thi anh nen tim hieu ki luong roi moi wiet dinh toi chuc anh thanh cong
Ngọc - ngọc123@yahoo.com - -
(Ngày 27/09/2009 08:06:26 AM)
Đã có cảm giác "kinh tởm" nhau thì tốt hơn không nên tiếp tục sống cùng nhau nữa. Đây không thể coi là một "tai nạn" về tình cảm vì cô ấy không có thiện chí sửa chữa sai lầm của mình. Một người vợ như thế không thể chấp nhận được. Và tốt hơn bạn nên chia tay trong sự cao thượng của người đàn ông!
Nguyễn Công Thanh - thanhvanhoa@ymail.com - 0984073045 - 36 Phan Đăng Lưu, Tân An, Buôn Ma Thuột
(Ngày 24/09/2009 07:58:53 PM)
Thời nay, những người đàn ông bị vợ cho "mọc sừng" không ít. Nhưng tình cảnh của bạn quá là đau đớn, xót xa đến tột độ. Bạn chẳng những một mình gà trống nuôi con cho vợ đi học mà còn chăm chút cho cô ấy từng li từng tí. Trái tim bạn chỉ có giành cho người vợ yêu thương. Thế mà cô ấy lừa dối bạn, ngoại tình trắng trợn và bất chấp. Tôi nói "bất chấp" vì tối hôm trước bạn đã phát hiện, hai người cãi vã, vậy mà hôm sau tưởng bố con bạn đã về cô ấy với người đàn ông kia vẫn cười đùa, đú đởn với nhau. Do đó, nỗi đau bị phản bội của bạn nhân lên bội. Đàn ông đánh phụ nữ, nhất là đánh vợ, là hành động xấu nhưng trong hoàn cảnh của bạn hai cái tát tai là có thể hiểu và thông cảm được. Còn việc bạn "có nên tiếp tục với mối quan hệ này không? Tôi kinh tởm cô ấy nhưng không dám ly dị vì chỉ sợ con mình sẽ khổ? Biết làm sao với cô vợ dối trá, lọc lừa và ngang nhiên phản bội chồng như vậy chứ?" là tùy thuộc vào bạn. Nếu bạn còn yêu cô ấy, rộng lượng tha thứ cho những sai lầm kia thì bạn hãy yêu cầu cô ấy trở về (sẽ học sau ở gần nhà). Nhược bằng bạn "kinh tởm", khinh bỉ coi cô ấy là hạng đàn bà không ra gì thì hãy chia tay nhau một cách vui vẻ. Cháu Nhật Minh lớn lên sẽ hiểu. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài sẽ làm khổ nhau. khi không còn tình yêu, vợ chồng coi nhau như kẻ thù thì chung sống với nhau sao được!
|