Thứ sáu, 03/05/2024,


Hãy mở lòng ra với cuộc đời (Phần 2) (18/05/2009) 

Làm phụ hồ không đủ sống, không còn chỗ dựa giữa đất Sài Gòn, ra viện tôi gắng làm hồ thêm bốn tháng, dành dụm tiền mua vé tàu về Bắc và tiếp tục chạy hàng cho mẹ bán buôn. Khoảng hơn một năm sau, bốn người bạn lại rủ tôi cùng vào Nam kiếm việc. Lần này tôi do dự lắm, nhưng được một người chị con bác động viên và cho muợn hai chỉ vàng làm vốn nên tôi quyết định đi.

 

Còn nhớ khi đưa cho tôi hai chỉ vàng, người chị con bác nói với tôi trong nước mắt: “Đây là sồ tiền chị dành dụm gần nửa đời người mà không cho ai biết. Chú cứ mang vào Nam mà phòng thân. Sau này chú có tương lai nhớ giúp đỡ các con của anh chị. Không thoát khỏi cảnh ruộng đồng thì không ngẩng mặt được chú ơi. Nếu không tìm được việc làm thì chú mang về trả chị và đừng nên cho ai biết việc này...”. Giấu hai chỉ vàng của chị và 50.000 đồng mẹ cho vào gấu quần để tránh sự lục soát của cán bộ kiểm soát vé trên tàu Thống Nhất (vì chúng tôi đi lậu vé), tôi vào Vũng Tàu theo chúng bạn.

 

Điệp khúc phụ hồ lại tiếp diễn nhưng lần này đồng hành với khổ cực đã có sự động viên nhau của tình bạn, tình đồng hương. Sau hai tháng làm thuê, chúng tôi đã gặp được một cán bộ làm công tác hải quan cửa khẩu. Khi biết chúng tôi đã tốt nghiệp đại học, không nơi nương tựa, anh ấy đã tạo điều kiện cho chúng tôi đi làm chui (trốn thuế) ở một giàn khoan thăm dò dầu khí. Từ chỗ cầu bơ cầu bất, anh ấy đã đưa chúng tôi ra làm công tác chống rỉ ở giàn khoan thăm dò H. cho một công ty dầu khí đa quốc gia với mức thu nhập 700 USD/tháng (mỗi tháng tiền lương này chúng tôi phải chia đôi - một nửa thuộc về người dẫn dắt làm các thủ tục lên máy bay, ra giàn, khám sức khỏe, ký hợp đồng- nửa còn lại thuộc về mỗi chúng tôi). Một năm sau, đường dây làm thuê cho các nhà thầu khoan thăm dò tại Vũng Tàu có nguy cơ bị lộ, đồng thời giàn khoan H. đã về nước nên chúng tôi hết việc.

 

Lúc này chúng tôi cũng đã dành dụm được ít tiền và trở lại điệp khúc xin việc làm. Mỗi đứa rồi cũng chọn được một nghề thích hợp để ổn định cuộc sống. Tôi dành dụm được hơn một cây vàng và mua một miếng đất bằng giấy tay, cưới vợ xong tôi xây căn nhà tạm để ở. Lại nói về nghề nghiệp của mình.

 

Những đêm trắng nghĩ về tương lai không chợp mắt được, tôi đã hoàn thành một bài dự thi 40 trang tham gia cuộc thi “Vận hội mới và hoài bão của bạn” do Hội liên hiệp Thanh niên Việt Nam và báo Thanh Niên phối hợp tổ chức năm 1994.

 

Vượt qua 7.288 bài dự thi, tôi và 27 bài dự thi khác đã lọt vào vòng chung khảo, trong đó bài của tôi đạt giải khuyến khích. Được bạn bè và người thân động viên, tôi thi tuyển vào nghề phóng viên và bắt đầu sự nghiệp cầm bút cho một tờ báo địa phương từ đó.

 

Mười năm cầm bút, tôi đã có khoảng 120 phóng sự và 2.000 bài viết đăng trên các báo như Tuổi Trẻ, Tuổi Trẻ Chủ Nhật, Thanh Niên, Lao Động, An Ninh Thế Giới, Sài Gòn Giải Phóng, Bà Rịa - Vũng Tàu, trong đó có hàng chục phóng sự từng lọt vào vòng chung khảo phóng sự dự thi do báo Lao Động tổ chức hàng năm.

 

Đó là kết quả của những nỗ lực mà tôi đã phải trả bằng mồ hôi, thậm chí cả nước mắt trong quá trình lăn lộn cùng nghề báo. Gian nan giữa trường đời, tôi đã nghiệm ra rằng, dù trong hoàn cảnh nào mình cũng phải sống có bản lĩnh, gắng dành cho đời chút nghĩa, chút nhân...

 

Trong một con hẻm sâu hun hút ở thành phố biển Vũng Tàu bây giờ có thêm một tổ ấm hạnh phúc. Tổ ấm ấy là ngôi nhà cấp 4 của chúng tôi - tuy đơn sơ nhưng luôn ăm ắp tiếng cười. Vợ chồng tôi và hai con, một trai - một gái vẫn tự hứa với lòng mình rằng gắng làm được điều tốt nào hay điều ấy. Và từng ngày, từng ngày chúng tôi gắng chắt chiu những điều nhỏ nhoi để góp hạnh phúc cho đời. Với cuộc đời này chúng tôi biết, mình vẫn còn nặng nợ...

 

NGỌC LUẬN (Vũng Tàu)

Nguồn: vietbao.vn

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: