Thứ tư, 12/03/2025,


Hạnh phúc là… có anh! (12/03/2009) 

Gặp anh, em thấy mình hạnh phúc lắm, đến mức không từ ngữ nào diễn tả nổi cảm giác này nữa. Lần đầu tiên em đã khóc khi cảm thấy hạnh phúc thực sự nó ngọt ngào đến vậy… Lần đầu tiên em có cảm giác thế này… Lần đầu tiên em thấy em không giống như em luôn như thế... Không phải là em nữa…

 

Ngày 8 tháng 3 đã qua rồi. Công việc thì bù đầu ngập cổ, em không có đủ sức mà làm... vậy mà em vẫn còn có thời gian để canh cánh trong lòng nỗi lo, nỗi cô đơn, trống vắng và nỗi nhớ anh chất chồng...

          Em được mọi người tặng cho danh hiệu một cô gái đầy nghị lực và giàu tiếng cười. Nhưng mỗi khi Xuân về  hay những ngày lễ em thấy mình gần như chai sạn, không còn cảm thấy háo hức đắm say... như hồi còn trẻ nữa...

Thời xưa, em cũng khá xinh (là các bạn em nói vậy) và rất mộng mơ, đi ra đường cũng nhiều anh để ý đấy, anh đừng chê em “ thường thôi” nữa nhé. Thì em cũng tự tâng bốc mình lên tí chút cho có khí thế. Nhưng đó là niềm tự hào của em, ấy vậy mà chẳng hiểu vì đâu em lại chưa túm được một ai để đi theo mình hết cuộc đời...  

Em có quá kém cỏi không nhỉ? Cũng đã nhiều lúc em thấy trái tim mình rung động, chỉ là hơi chao đảo một chút thôi. Hồi đấy em mà chớp chớp mắt á: “đắt sô lắm đấy, không như bi giờ, ế sô rùi”, …

Và rồi gặp anh, phải nói rằng chúng ta có duyên với nhau lắm đấy anh ạ. Gặp nhau… thế thôi và em chỉ cần thế thôi…

Ngày và đêm của em hình như dài hơn rất nhiều so với các bạn của em. Em thường ngủ rất khuya vì em biết anh cũng vậy. Đây là một điều chính em đã lựa chọn và em thấy hạnh phúc…Tất nhiên mỗi khi bắt gặp cái cảnh từng đôi, từng đôi nắm tay nhau, tựa bờ vai đi bên nhau hay các bà mẹ trẻ dắt díu con đi dạo, là em thấy thoáng buồn…

Em luôn tôn trọng và trân trọng những gì anh dành cho em và em hiểu rằng anh sống được như vậy cũng không dễ dàng chút nào cả…em thương anh nhiều hơn…

Nhưng cũng có lúc em yếu đuối lắm nên em luôn cần một cảm giác được chăm sóc nâng niu, chiều chuộng híc... nhưng không có anh em lên Nét tán gẫu với bạn bè, hihi, vui lắm . . .

            Em cũng đã từng có ý nghĩ em sẽ ngồi và gặm nhấm nỗi đau của mình vào bên trong, và rồi cũng tự nhiên em lại nghĩ chẳng có gì nhẹ nhõm cho bằng khi đau đớn ta được chia sẻ, em đã viết blog, mặc dù vốn liếng vi tính thì có hạn…

            Nhưng em thấy thích hơn cả là đi đến bệnh viện thăm các em bé bị ung thư hay đến một trại trẻ mồ côi nào đó, đến đó em không cảm thấy trống vắng và cô đơn và em thấy mình hạnh phúc…

Cám ơn anh nhiều, thật đấy! Không chỉ là vì những điều thú vị anh mang đến cho em, mà còn vì sự thấu hiểu  sự thông cảm chia sẻ của anh dành cho em nữa… Ôi! sao em muốn gặp anh thế này? Con Tim và linh hồn của em nó đã không còn là của em nữa rồi, nó đang ở bên anh mất rồi, anh trả lại cho em đi chứ?

             Em muốn đòi nợ tình yêu của anh...

            Em vẫn luôn hy vọng…và luôn ước: “Ước gì…anh xuất hiện với một bó hoa trên tay, và đến bên em ôm em thật chặt…

            Có nhiều hoàn cảnh giống như em đã gọi điện làm quen. Có cả những lời đề nghị muốn chia sẻ cuộc sống của những người đàn ông xa xôi nào đó biết em qua vài bài báo...

Để rồi nhiều lúc em lại ôm gấu bông và phân vân tự hỏi: "Đích đến hạnh phúc của con người là gì?

            Và anh ạ, em cần anh như cần hơi thở của mình!

 

           

 

Em mong muốn có  một niềm hạnh phúc an lành. Bố mẹ là tình yêu trong em, mỗi ngày trôi qua em lại thấy tình yêu ấy lại lớn hơn một chút, và đến giờ phút này đã lớn lên rất nhiều, em biết rằng mình đã nhận được nhiều lắm… 

           Nghĩ đến anh là em cười thật tươi. Em đã từng rất điên rồ… khi đi tìm lại chính mình… Em cảm thấy em không còn bước đi bình thường nữa, em đang bay, lâng lâng, có vẻ chân không chạm đất thì phải và tất nhiên miệng thì cười tủm tỉm suốt à. Ai cũng biết anh ạ, chỉ trừ anh...

           Em đang giận anh đây này: Anh nói em không sâu sắc. Không biết có đúng không nữa, em có cách quan tâm đến bạn bè khác người quá đúng không? Em không nói với họ những lời nói hoa mỹ đầy sáo rỗng, cũng có thể do em không quen dùng những lời đó em luôn chia sẻ với bạn khi gặp khó khăn chỉ bằng một ánh mắt, một nụ cười cũng có khi là cái ôm thật chặt.Em có thể cảm nhận nỗi đau cũng như nỗi buồn nỗi cô đơn của bạn, và tất nhiên bạn vui em cũng sẽ vui theo bạn. Lúc ấy, em chỉ biết một điều, rằng em đã cố gắng để làm và sống đúng là một con người - người bạn chân thành... và làm cho bạn em được bình an… Nói tóm lại em quan tâm theo cách riêng của em…, mỗi người có một cách khác nhau mà.

           Chắc chắn không dễ để hiểu nếu như ai đó chưa gặp quá nhiều trắc trở, bất trắc như em…Cuộc sống sẽ luôn làm cho chúng ta suy nghĩ và suy ngẫm anh ạ! Nhưng em biết rằng mình có một gia đình hạnh phúc. Mặc dù cũng có lúc em mềm yếu, nhưng em biết quan tâm đến mình hơn.

           Có nhiều lúc em muốn hét toáng lên rằng: Trời ơi, ta đau khổ quá, ta bất hạnh quá…khi em oằn mình trước sóng gió của cuộc đời, em bất lực, em tổn thương…vân vân và vân vân… em bị bị đánh gục ở một khoảnh khắc nào đó chỉ là một khoảnh khắc nào đó thôi… nhưng rồi sẽ ổn anh ạ, vì em có một niềm tin sắt đá rằng rồi đây em sẽ hạnh phúc. Vì hơn ai hết em hiểu hạnh phúc thực sự là gì…  

Hạnh phúc của em, là những điều bé nhỏ, là những bất chợt, những gì thoáng qua, là những điều đơn giản và giản dị nhất.. hạnh phúc nhỏ bé đến mức có nhiều người không nhận ra đó là hạnh phúcHạnh phúc của em là những cảm giác vẫn còn vẹn nguyên, tròn trịa như lúc ban đầu mới gặp anh... Là quá khứ, là hiện tại, là tương lai…những sắc màu của cuộc sống, là những thành công, những thất bại, là những vui buồn đan xen... là tất cả… đã làm nên cuộc sống của em…

            Có nhiều lúc em ước chúng mình sẽ nằm trên một ngọn đồi nào đó, trên những thảm lá khô dày đặc, để cười, để được chạy thỏa thích ở một nơi mêng mông và bao la, để chia sẻ cảm xúc hạnh phúc của mình cho anh… Được nghe tiếng cười của gió, được chạm vào mây, được hòa mình với thiên nhiên cỏ cây hoa lá, có lẽ cuộc đời sẽ tuyệt lắm…dịu dàng… lắng đọng…

            Trong cuộc chơi ở cuộc đời này sẽ có kẻ thắng người thua. Nhưng với em, tất cả chúng ta đều chiến thắng khi vượt qua được chính bản thân mình.

            Ôi, nếu phải nói lời cám ơn không biết em sẽ cám ơn anh nhiều thế nào cho đủ... Thôi em chẳng nói nữa mà sẽ giữ mãi cảm giác hạnh phúc này.

 

Nguyễn Hồng Công

(ĐT: 0986877937)

        

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: