CHIM THIÊN DI
Tạ Thu Yên
Trời mùa đông đùng đục. Lạnh tê tái. Những cơn gió như trêu ngươi cứ nhè nơi má mà đậu vào, buốt.Nghe thảng xa vời tiếng “ Cò kếu, cò kếu”trên không trung buông xuống. Xa xăm, xa xăm một nỗi nhớ chợt về….
Tuổi thơ không gian khó nhưng cũng không thể gọi là sung sướng của cả một thế hệ như tôi, không biết còn những ai nhớ đến. Những ngày đông rét căm căm chỉ có một chiế áo bông vải chéo go màu xanh đã là diện ngất rồi, còn không chỉ là mấy manh áo nâu sồng mặc chồng lên nhau như các bạn cùng trang lứa. Chúng tôi đi học vẫn rất vui, rất chăm chỉ. Ngoài việc học hành, những công việc nhà nông vừa sức hoặc hơi quá sức, bọn tôi chẳng nề hà, ngày ấy đang chiến tranh chống Mĩ, ai cũng ra sức làm việc và chả tính toán thiệt hơn. Càng rét bọn tôi càng nghĩ ra nhiều chiêu trò nghịch ngợm. Chắc nhiều người cũng đã từng sở hữu một chiếc lồng ấp tự tạo bằng lon sữa bò,có tay cầm bằng dây thép lồng một đoạn hóp cho khỏi bỏng, đốt bằng củi vụn hoặc than hoa những ngày đông giá rét. Mỗi khi gần tàn hoặc hứng chí lên, lại vung tay quay tít cho lò than rực lên mới thôi.Chiếc lò bé bé ấy là linh hồn của những buổi học nhóm, chăn trâu, cắt cỏ, những bàn tay bé xíu hơ trên ngọn lửa bé xíu, những con cua, cái ốc thơm dần trên ngọn lửa bé xíu…
Một buổi chiều se sắt lạnh, bà nội ba chợt nói:
- Yên, Yên, mày có nghe tiếng cò kếu kêu không cháu?
Vểnh tai lên vẫn chưa nghe thấy gì nhưng tôi tin vào phán đoán của bà. Bà nội ba giời lấy đi đôi mắt của bà từ trận lụt năm 1945, bù lại người cho bà một đôi tai cực thính. Vọt qua chổ rào, tôi chạy tuốt ra đồng, nơi không bị những tàn cây xum xuê trong vườn nhà che chắn. Ngóng nhìn về phương bắc chờ đàn chim thiên di bay qua.Cò kếu, cò kếu. Tiếng chim nhẹ thảng rơi từ không trung xuống trước khi xuất hiện một mũi tên màu đen tít trên cao. Nhiều đứa trẻ cũng vọt ra đồng và kêu lên: cò kếu , cò kếu…
Đàn chim bay xiêu xiêu trong chiều lạnh giá, in ắn, như một mũi tên xé gió lao đi. Thỉnh thoảng một con như đuối sức muốn buông mình rơi xuống thì đồng loạt đàn chim cất tiếng: Cò kếu, cò kếu.Tiếng kêu da diết như động viên, như thức giục. Con chim đầu đàn chợt vòng lại , một vài con nữa cũng vòng lại, vừa kêu vang vừa quạt mạnh cánh như nâng con chim đuối sức kia lên, chừng như hiểu ý đồng loại, chú chim kia vỗ cánh sải lên thẳng hàng, lúc ấy, đàn chim lại như một mũi tên xé gió lao về phía trước, buông xuống thinh không những tiếng gọi bầy thao thiết…
Trái tim non nớt của tôi chợt rung lên một miềm thương cảm, không biết những cánh chim thiên di kia tối nay có tìm được bãi đáp an toàn và đủ thúc ăn cho hành trình ngày mai không?Bầu trời mùa đông bàng bạc nuốt dần . nuốt dần những cánh chim vào tầng mây xám lô xô…
Sau khi nhắn gửi những lời chúc tốt lành nhất theo đàn chim khuất dạng, tôi lại vạch chổ chui về. Nghe tiếng bà nội ba sột soạt vén lại chiếc ổ lá chuối khô và lầm bầm:
- Cò kếu bay ra là mai lại rét lắm đây.
Tôi lẳng lặng mở chiếc hầm bí mật chứa đầy than hoa chuẩn bị cho chiếc lồng ấp của mình ngày mai đỏ lửa. Chợt thơm lừng trong cái lạnh chiều đông một mùi thơm ngọt ngào, nhà ai vừa đổ bỏng ngô ngào mật , gừng ăn chơi.Cứ thế, cứ thế, những kỉ niệm theo cánh chim thiên di bay về, xa là thế mà gần là thế…
Tạ Thu Yên - Nguyên chủ tịch hội VHNT Vĩnh Phúc
Email: hayenhoc@gmail.com
ĐT: 0912 259 883