MÙA VÀNG
Trải qua bao nắng mưa, bao biến cố của cuộc đời, cánh đồng vàng quê tôi vẫn trải dài bất tận. Nhiều lần bước qua những mảnh đất khác, tôi cứ ngỡ cánh đồng quê mình đã trải đến tận đó, cũng sóng sánh và ngạt ngào hương thơm, mật ngọt. Giữa ngày mùa, làng quê toàn màu vàng - những màu vàng rất khác nhau. Có lẽ bắt đầu từ những đêm sương sa thì bóng tối đã hơi cứng (?) và sáng ngày ra trông thấy trời có vàng hơn thường khi. Lúa chín dưới đồng vàng xuộm lại. Nắng nhạt ngả vàng hoe. Trong vườn, lắc lư những chùm quả xoan vàng lịm, không trông thấy cuống, như những chuỗi tràng hạt bồ đề treo lơ lửng. Từng chiếc lá mít vàng xẫm. Tàu đu đủ, chiếc lá sắn héo lại mở năm cánh vàng tươi. Buồng chuối đốm quả chín vàng. Những tàu lá chuối vàng ối xõa như những đuôi áo, vạt áo. Nắng vườn chuối đương có gió lẫn với lá vàng, như những vạt áo nắng, đuôi áo nắng, vãy vãy. Bụi mía vàng xọng, đốt ngần phấn trắng. Dưới sân, rơm và thóc vàng dòn. Quanh đó, con gà con chó cũng vàng mượt. Mái nhà phủ một màu rơm vàng mới. Lác đác, cây lụi có mấy chiếc lá đỏ. Qua khe dậu, lộ ra mấy quả ớt đỏ chói. Tất cả đượm một màu trù phú, đầm ấm lạ lùng. Không có cảm giác héo tàn hanh hao lúc sắp bước vào mùa đông. Hơi thở của đất trời, mặt nước thơm thơm, nhẹ nhẹ. Ngày không nắng, không mưa, hồ như không ai tưởng ngày hay đêm, mà người ta chỉ mải miết đi gặt, kéo đá, cắt rạ, chia thóc hợp tác xã, cứ buông bát đũa lại đi ngay, trở dậy là ra đồng.
Tôi trở về nhà vào một chiều nắng sóng sánh, khi những thảm lúa trên cánh đồng quê gọi chim én về. Ngửa mặt lên bầu trời xanh thẳm thấy ngợp những cánh diều no gió. Những đứa nhỏ chăn trâu ríu rít: “Mẹ về… rồi… rồi...! chúng mày ơi...” Xa xa, mẹ gánh lúa trên vai, xoải những bước chân miệt mài về ngõ nhỏ. Tôi nhìn mẹ và những cô thôn nữ gành lúa từ đồng về, họ như đi giữa màu vàng, nhọc nhằn gánh cả cánh đồng mà nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi. Đứng ở triền đê vẫn thấy mẹ đưa tay lên gạt mồ hôi. Cả cánh đồng vàng ươm cứ đung đưa reo hò theo chân mẹ. Những đọt nắng vàng đổ xuống cánh đồng chiều càng vàng hơn. Mùi lúa chín ngọt ngào thoang thoảng, thấy lòng nhẹ nhàng phơi phới. Không biết vì sao mỗi vụ mùa quê tôi nắng lại vàng đến thế, cứ như được rắc một lớp mật ong, vừa vàng, vừa ngọt đượm. Từng hạt lúa no căng, vàng óng im lìm dưới nắng. Dường như có một sức mạnh kéo cả bông rủ xuống cứ nhè nhè đung đưa theo từng đợt gió. Mùa gặt thường gợi cho tôi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào ấu thơ cùng tụi trẻ con trong xóm đi bắt muồm muỗm béo ngậy về nướng ăn no say mà vẫn cứ thèm mãi không thôi. Mỗi lần bắt được vài con, tôi thường nướng và mang cho bố mẹ trước chứ không ăn một mình như những đứa khác. Lúc ấy mẹ lại ôm tôi vào lòng xuýt xoa khen. Quả thật không còn gì vui hơn!
Mùa gặt, trên các ngả đường rơm rải đầy. Bước trên con đường nào tôi cũng có cảm giác có cái gì đó ran rát cọ vào đôi bàn chân. Nhưng mùi rơm thì thật dễ chịu, cứ nhẹ nhàng, quyến luyến mãi không thôi. Nếu ai sinh ra và lớn lên ở những miền quê trải đầy rơm thì chắc chắn không bao giờ quên nổi thứ mùi hương dịu ngọt ấy. Đâu đây tiếng hát ai như ru vào lòng tôi: “Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm mộ hạt nhớ ngày đắng cay”. Mùa vàng quê tôi như thế. Lúa mới đưa về, nhà rang cốm, nhà giã bánh dầy cúng cơm gạo mới tháng Mười. Thời gian cư luaanhooif, mùa vàng này xã ngái, mùa sau lại hiện về như một bức tranh sống động không baoi giờ phai nhoà trong trí nhớ của mỗi con người từng sinh ra và lớn lên trên miền quê có những mùa vàng. Dù có đi bốn phương trời. lòng vẫn hướng về quê mẹ với những mùa vàng tốt tươi, tri kỷ, đẹp lắm mùa vàng quê tôi.
Trần Nam
ĐT: 091679583403