Chủ nhật, 22/12/2024,


Truyện ngắn"Những khoảnh khắc cuộc đời" của Đỗ Thu Yên (15/04/2015) 

  Doan ngồi lặng yên trong căn nhà đơn sơ của mình, chị nhớ lại cái ngày trở lại ngôi nhà vùng ngoại ô này với một quyết định táo bạo là rời bỏ cơ quan cũ, khi ấy cậu con trai còn bé bỏng nó chưa biết gì về cái chết của bố, đêm đầu tiên trong căn nhà trống trải và cơn mưa mùa hạ ào ào trên mái ngói làm nó thức giấc, nó hỏi chị.

- Mẹ ơi bây giờ bố con ở đâu hả mẹ ?

- Bố con cũng đi ngủ không bị ướt đâu, con ngủ ngoan nào
Doan trả lời con rất nhanh, dường như chỉ chút nữa thôi chị không trả lời con được và chị bắt đầu ghi những dòng nhật ký đầu tiên…
                

                                             Mùa Thu năm 1992
  

          Mình đã quyết định đúng, khi trở lại ngôi nhà của bố mẹ, tuy trống vắng nhưng gợi lại cho mình bao kỷ niệm, điều quan trọng mình được tự do, mình sợ ánh mắt cúa hắn cái con người có chút địa vị trong cơ quan lúc nào cũng muốn sang phòng y tế, nhất là lúc hắn cứ giả đò rồi bắt mình đo huyết áp, mình sợ cái hơi thở dồn dập của hắn như phả vào măt.
Vừa ghi Doan vừa nhớ lại cái hôm xảy ra xô sát với hắn, hắn uống bia mùi nồng nặc lại muốn Doan đo huyết áp cho hắn, Doan nói đo bây giờ không chính xác, thế là hắn nổi khùng, đúng lúc đó thì Quân đến, anh nắm lấy cánh tay hắn trong bàn tay chắc như gọng kìm của mình!
  Đừng bắt nạt phụ nữ, không ai lạ gì ông đâu!
     -Thôi đi Quân
  Doan nói giọng sợ sệt, Quân buông tay hắn mạnh đến nổi hắn lùi lại phía sau, hắn rời phòng Y tế vừa đi vừa lẩm bẩm
    - Chỉ có đo áp huyết mà mà..
   Quân lấy điếu thuốc ra châm hút, không bao giờ anh hút thuốc trong phòng y tế nhưng hôm nay như để giải tỏa sự bực bội, anh quay nhìn Doan, chị ngồi xuống đầu gục xuống bàn làm việc Doan khóc, đôi vai run lên, Quân hiểu Doan vừa bực vừa tủi, anh lẳng lặng xé tờ lịch trên tường, ghi vội cho Doan mấy chữ,
Hết giờ, hai mẹ con Doan về nhà mình nhé! Mẹ Quân khao hai mẹ con bữa ăn tươi, những món mà Doan thích, bà khỏi bệnh rồi vui lắm, nhớ nhé! Quân và cả nhà chờ hai mẹ con Doan đấy!
     Anh để tờ lịch vừa viết lời nhắn cho Doan, đặt cái bút lên trên và nói:
      - Doan cứ khóc đi, nếu làm cho Doan thấy nhẹ nhõm.. mình về đây!

 

   Doan cũng qua phòng bên rửa mặt, quay lại Nga đã xuất hiện từ lúc nào, thế là Doan nảy ngay ý định nhờ Nga chở hai mẹ con về ngoại ô...
   Nhưng Doan lúc đó không hề biết rằng Nga chỉ đợi có thế! Vì cô đã đọc mảnh giấy Quân để lại cho Doan, Nga biết mẹ Quân cũng rất quý mẹ con Doan nhất là qua đợt ốm vừa rồi Doan đã rất nhiệt tình đến điều trị cho bà, bà đỡ phải vào viện, Nga cất ngay mảnh giấy Quân để lại, từ lâu cô đã biết Quân rất thương mẹ con Doan, cô biết phần lớn anh lạnh nhạt với cô vì càng ngày càng không hợp, chứ Doan cũng chỉ một phần thôi, nhưng cô vẫn coi Doan là tình địch, và hơn nữa lại có phần tự ái, vì Doan đã có một đời chồng và có con hơn nữa nhan sắc làm sao được bằng mình, những ý nghĩ ấy làm Nga trở nên đố kỵ và ghen ghét với Doan một cách vô lý.

 

  Chở hai mẹ con Doan đến nhà, Nga nghĩ ngay đến trở lại nhà Quân, cả nhà đang chờ Hai mẹ con Doan, Nga tỉnh bơ như không biết gì và nói Gặp anh Quang chở hai mẹ con chị Doan về ngoại ô, Nga cũng nói Doan có ý định thôi việc, gia đình anh Quang sẽ giúp Doan học đông y, mẹ Quân giữ Nga ở lại ăn cơm bà còn nói thêm,
     - Nếu được như thế thì tốt quá! Tôi cũng mong hai người ấy xây dựng hạnh phúc lại với nhau, gia đình anh Quang tốt lắm! Bà không ngờ câu nói của bà làm cho Quân thật buồn, anh biết anh Quang cũng góa vợ, cơ quan gần phòng y tế của Doan, nhưng Doan không để ý hình như Doan còn chưa quên người chồng đã khuất, chị dành tình cảm cho cậu con trai bé bỏng của mình!
   Thế đấy hóa ra mình chẳng biết gì cả... Quân nghĩ như vậy! Ý nghĩ ấy làm anh thật buồn chẳng để ý gì đến Nga và những câu chuyện của mẹ với Nga

   Trong bữa cơm, Quân chẳng nói chẳng rằng chỉ uống rượu, anh hiểu sự vắng mặt của Doan theo nghĩa khác, mẹ Quân vẫn nghĩ Nga và Quân vẫn yêu nhau, nên cũng giục hai người
      -Tôi cũng đang mong có cháu bế rồi! Anh chị liêù liệu, Nga cũng ra trường rồi năm nay được tuổi cả hai đứa.
    Quân chưa có dịp kể lại chuyện tình cảm giữa anh và Nga đã rạn nứt cho mẹ biết, còn bữa nay anh chỉ uống và lầm lì với những nỗi buồn của riêng mình. Nga ở lại rất khuya, ngoài trời mưa nặng hạt, Quân thì vẫn nôn và chẳng biết gì nữa, bữa ấy mẹ Quân bảo Nga ở lại vì khuya rồi mà trời mưa, Nga có vẻ lưỡng lự nhưng trong bụng thì mừng thầm, trong ý thức của Nga ngoài tình yêu với Quân, anh đẹp trai, gia đình cơ bản và điều quan trọng là cô phải thắng Doan, phải thắng bằng được, dù đôi lúc Nga cũng thấy tự xem thường mình, vì biết Doan chẳng có lỗi gì.

 

   Bảy năm trôi qua với bao nhiêu chuyện, Doan vừa nghĩ vừa nhìn những cây thuốc đang lên xanh sau những trận mưa xuân. Bảy năm .. Quân đã cưới Nga và có một cậu con trai lên sáu, mình cũng đã xây dựng xong vườn dược liệu và quan trọng là đã có thành công nhất định về điều trị một số bệnh hiểm nghèo mà tây y nhiều khi bó tay. Lại một lần nữa Doan thấy mình quyết định đúng! Ngày ấy Doan rời cơ quan, không hoàn toàn vì chuyện xảy ra với gã phó quản đốc, mà Doan cũng chạy trốn chính mình, Doan đã biết Quân rất thương mình và bé Trung cậu con trai bé bỏng, nhưng Doan biết Nga cũng yêu Quân được mấy năm, Nga đẹp và mới tốt nghiệp đại hoc ngoại thương, đôi lúc Doan nghĩ đến Quân, người con trai mạnh mẽ có cái nhìn trìu mến và đặc biệt rất yêu cậu con trai của Doan, nhưng khi nghĩ về Quân Doan lại tự nói với mình ,

 

   Mình đừng tham thế, mình đã có một đời chồng, có con .Và Doan quyết định rời cơ quan như chạy trốn, trốn chính mình vì Doan biết Doan đã có cảm tình với Quân, nó không rõ ràng mạnh mẽ vì còn cái rào cản do chính Doan dựng lên, nhưng Doan biết nếu mình còn ở bên Quân, Quân sẽ không quyết định được hôn nhân của mình!

    Doan đang lúi húi ngoài vườn dược liệu, cậu con trai giúp chị tưới cây nó nghịch lắm ! Hôm nào tưới cây cũng ướt hết quần áo, bỗng tiếng con nich sủa dồn dập Doan ngẩng lên nhìn ra cổng, Quân đứng lặng nhìn Doan như thôi miên, Doan cũng hơi đột ngột chị đánh rơi chiếc kéo đang cầm trên tay vẻ bối rối. Chị không kịp chào Quân mà gọi cậu con trai
     - Trung ơi! Chú Quân đây này!
  Nó chưa biết Quân chỉ nghe mẹ hay kể về chú ,thế mà nó đã nhảy cẫng lên.
     - Cháu chào chú Quân
   Quân để chiếc túi du lịch xuống và chạy mấy bước về phía Cậu bé, nhấc bổng lên và dụi đầu vào vào ngực nó
      - Chú không nghĩ cháu lớn thế này đâu.
  

 

    Khi Doan đang nấu cơm, Quân đi một vòng thăm cơ ngơi của hai mẹ con, mảnh vườn rộng, đủ những cây thuốc, anh cảm thấy thật dễ chịu vì hương thơm của cây ngải cứu, điểm giữa những cây ngải là những cây hoa dừa cạn đủ màu tím, trắng, cành hoa nhẹ đung đưa trước gió và thoảng mùi thơm nhè nhẹ. Xen kẽ những cây thuốc là những khóm hồng, một loài hoa mà anh biết Doan rất yêu thích, chiếc lồng chim treo ở đầu hiên nhà, đây chắc của bé Trung đây, Anh yêu cậu bé từ khi về cơ quan, hôm đó đúng ngày mà cơ quan anh đến dự lễ truy điệu chồng Doan, Bé trung còn bé mới được mấy tháng trời ai hỏi chuyện cũng toét miệng cười hớn hở, nhà trẻ nơi Doan gửi con ở ngay cơ quan, nên lúc nào rảnh anh hay sang với chú bé mồ côi kháu khỉnh, nó vô tư bao nhiêu Quân lại thấy chạnh lòng bấy nhiêu. 

 

  Quân trở lại phòng khách và sang phòng đọc sách, bên giá sách nhìn những quyển sách chuyên môn dày cộm mà Doan xếp ngay ngắn thứ tự, bỗng nhiên Quân thấy xúc động, những năm tháng qua... Doan đã tập trung hết cả vào đây và cô ấy đã khẳng định được mình! Còn mình thì sao? Như một gã mất hết phương hướng, bị động trong cuộc hôm nhân, rồi chán nản rượu chè, chẳng ra thể thống gì, Quân nhìn theo bóng Doan đi đi lại lại trong căn bếp, nàng vui lắm! Đang nấu cho anh những món mà anh ưa thích! Nàng vẫn vậy, năm tháng dường như không đi qua cuộc đời nhiều bất hạnh của nàng! Và công việc mà nàng yêu thich đã làm nàng tươi tắn hơn, trẻ trung hơn... tuy làn da có sạm nắng một chút, nhưng nhìn nàng khỏe khắn hơn so với khi ở trong thành phố. Cậu bé Trung đã về , nó vui vẻ ngồi xuống mâm cơm mà cả mẹ và chú Quân đang chờ, nó thấy chú Quân thật gần gũi, tuy nó không còn nhớ hôi nhỏ nó đã gắn bó với chú, nhưng qua những câu chuyện mẹ kể nó thấy chú thật thân thiện, bữa cơm thân mật và đầm ấm, nhưng Doan vẫn nhận ra vẻ buồn phảng phất toát ra từ những cử chỉ và đặt biệt là đôi mắt có vẻ đẹp rất cương nghị của Quân, phải chăng anh yêu Doan đến thế? Hay còn những điều gì khiến Quân không còn vẻ dí dỏm đáng yêu như trước, Doan không tiện hỏi nhưng Quân cũng đoán được qua cái nhìn của Doan, nàng muốn hỏi anh nhiều nhiều lắm! Anh muốn ôm lấy khuôn mặt trái xoan đượm buồn của nàng, gương mặt mà mỗi khi buồn, vui anh đều nhớ đến, gương mặt ấy đã in sâu trong ký ức của anh, nó thức tỉnh anh khi chìm đắm trong cơn say, những lúc buồn đến não lòng. Nhưng bây giờ anh lại chạy trốn Doan, anh không còn đủ sức mang lại cho nàng một điều gì như trước đây anh đã từng sắn sàng dành cho nàng tất cả... ! Lúc chia tay anh chỉ đưa cho Doan một gói quà nhỏ và dặn khi nào Quân đi Doan hãy mở ra xem nhé!
     - Doan tiễn Quân một đoạn, linh tính mách cho Doan một điều gì khang khác mà chị nhận ra từ khi gặp lại Quân.
     - Con đưa chú ra bến qua cánh đồng cho gần nhé! Rồi Doan nhìn Quân với đôi đượm buồn,
     - Doan phải về đây! Có hẹn với mấy bệnh nhân, khi nào có dịp ghé qua nhà mình nhé!
   Doan trở về nhà điều làm chị quan tâm là món quà của Quân nó có vẻ khác thường, mà đúng vậy đó là một tấm séc với số tiền không nhỏ, Doan giở ngay lá thư Quân để lại,
   Doan ơi!
      - Hãy nghe mình nói, mình chẳng còn gì? ba mẹ mất rồi, còn cậu con trai, không phải con mình! Sẽ có dịp mình nói rõ hơn... mình chỉ còn duy nhất hai người thân yêu trên cõi đời này mà mình quan tâm, đó là cậu và bé Trung, Quân yêu nó từ nhỏ Doan biết rồi mà, mình không còn sống được bao lâu nữa, mình bị ung thư dạ dày, số tiền này mình đưa cho Doan, Doan hãy dùng vào việc nghiên cứu đông y và chữa bệnh cho mọi người, hãy cho mình góp phần!
Không đọc hết lá thư Doan chạy như bay về phía cánh đồng, chị đuổi theo Quân.
Quân thấy Doan thở dồn dập, đôi má Doan ửng hồng, nàng nói trong hơi thở gấp gáp, chưa bao gờ anh thấy Doan đẹp như lúc này, nàng chủ động nắm lấy tay anh xiết mạnh, một cử chỉ khác lạ so với tính cách của Doan.
    - Hãy quay về nhà mình ngay, Quân phải nghe Doan không được đầu hàng ,
    Nàng nghỉ một chút rồi lại nói tiếp
      - Hãy vì Doan, vì bé Trung được không? Mình xin cậu đấy Quân ơi!


   

   Giọng Doan thắm thiết và mạnh mẽ, khiến Quân quay bước trở lại, đôi mắt Doan ngấn lệ nhìn thẳng vào mắt Quân, chưa bao giờ anh thấy Doan mạnh dạn như vậy, vừa đi Doan vừa kể cho anh nghe những ca ung thư tương tự, mà sau khi phẫu thuật, Doan đã kết hợp điều trị thành công. Khi về đến nhà, việc đầu tiên Doan đưa cho Quân xem những bệnh án mà chị đã kết hợp điều trị thành công, còn chị lại chuẩn bị bữa tối. Anh lại ngắm nhìn chị thấp thoáng trong căn bếp, cái dáng người thon thả dịu dàng có phần hơi chậm chạp một chút, hồi ở cơ quan mọi người hay gọi Doan là công chúa cũng vì nàng hơi chậm chạp. Anh thấy gần gũi hơn và như một niềm tin mà chị đã truyền cho anh, không phải chỉ hy vọng mong manh của sự sống còn mà anh nhận ra Doan yêu anh, một tình yêu chân thành và mãnh liệt vô cùng, Anh ngả đầu trên ghế sa lông nhắm mắt lại trong một niềm vui và cảm động, một cảm giác ngọt ngào êm dịu mà kể từ khi ba, mẹ anh qua đời... anh mới thấy lại được sự ấm áp như vậy!

 


                                                             Ảnh Đỗ Thu Yên : Hình  minh họa

   

    Anh bỗng thấy thương Doan vô cùng, Doan vẫn yêu anh sau ngần ấy năm, vậy mà có lúc anh đã nghĩ Doan muốn xa anh để đến với một tình yêu khác! Doan bước từ trong bếp ra, nhìn Quân đang như ngủ say... nhưng chị nhìn rõ giọt nước mắt lăn xuống từ đuôi mắt của anh, Chị cúi xuống, áp gương mặt còn nóng vì hơi lửa vào gương mặt anh, anh cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ gương mặt của chị và những giọt nước mắt rơi xuống gương mặt mình. Anh hôn lên gương mặt đầy nước mắt của chị, chị không ngờ anh trải qua những điều thật trớ trêu như thế! Nếu biết như vậy chị sẽ chẳng rời anh xa anh, chị thì thầm:
     - Em đã sai, em đã sai rồi anh! Bây giờ chẳng có bất cứ điều gì thể làm em xa anh được .

  Chưa bao giờ anh thấy cần được sống như lúc này kể từ khi anh biết mình mắc căn bệnh hiểm nghèo, giờ đây anh mong cho chóng đến ngày mai để Doan đưa anh đến bệnh viện và phẫu thuật, anh muốn được sống, được che chở cho Doan và bé Trung, anh nắm chặt đôi vai của Doan và nói như lẫn trong hơi thở
     - Ngày mai em đưa anh đến bệnh viện nhé! Chưa bao giờ anh muốn giành giật sự sống như bây giờ em hiểu không ?
    Ngoài trời, cơn gió của mùa Xuân mang hương thơm của những cây thuốc và tiếng chim hót líu lo... phía hiên nhà, nó làm cho Quân thấy dễ chịu và ấm áp, một niềm hạnh phúc giống như những chồi non đang nhú lên từ những thân cây qua mùa Đông lạnh giá...      Những mầm non mang hy vọng trong chiều Xuân êm ả...
    

  

   Nga mới biết tin Quân đang nằm bệnh viện, từ lâu Quân và Nga đã sống ly thân. Nga cứ tưởng Quân đi thăm bạn bè chứ không biết anh đang nằm viện chữa bệnh, nhất là căn bệnh ung thư, giờ đây khi đã trải qua những va vấp trong cuộc sống Nga mới nhận ra Quân vẫn là người đàn ông mà Nga trân trọng dù cô đã lừa dối anh. Cô cũng biết ơn anh vì chính anh đã giải thoát cho cô thoát khỏi người đàn ông mà cô đã mất hết vì hắn, Sau ngày cưới Quân chẳng đằm thắm nghĩa tình chồng vợ. nó giống như một nghĩa vụ phải cưới hay nói đúng hơn anh chẳng ý thức được điều mình làm, Quân cưới Nga giống như bị một lực đẩy từ phía sau, từ gia đình, sự buồn chán khi chính Doan đã quyết định cuộc sống riêng của mình. Và cũng một phần trách nhiệm trong cái đêm Quân say khướt mà Nga đã ở lại nhà mình. Một điều mà Nga rất nhầm tưởng là khi đã là vợ chồng, Nga sẽ buộc Quân gắn bó với mình, nhưng càng sống bên Quân cô càng thấy thất vọng, cái tính tự ái của Nga khiến cô một lần nữa lại chống chọi với thực tế bằng sự trả thù, sự lạnh lùng của Quân khiến cô thấy bị tổn thương, khi đến công ty Nga luôn được mọi người trọng vọng và nhất là mấy tay giám đốc bên công ty đối tác, rồi những lời chúc tụng sau những bữa tiệc đã làm Nga ngấy ngây như một nữ hoàng.

   

   Trong công ty chẳng ai có sắc đẹp bằng Nga, học vị cô cũng hơn hẳn, vậy mà cô lại bị Quân hờ hững, anh chỉ nói chuyện với cô qua loa lấy lệ rồi gần như thu mình trong cái thế giới riêng của mình. Thay vì cảm hóa bằng những ưu điểm của mình để gìn giữ mối quan hệ gia đình, Nga lại chấp nhận tình cảm của Thăng, Một giám đốc bên công ty đối tác .Những cuộc hẹn hò lúc đầu chỉ là công việc làm ăn của công ty, rồi những buổi bên ly cafe của những tối mùa đông... Nga dần dần đã tâm sự hết với Thăng về tình cảnh của mình! Cô không hề biết để lợi dụng điểm yếu của cô Thăng đã có tính toán trong mối quan hệ trên công việc, hắn khéo léo thể hiện tình cảm của mình, rằng nếu Nga không sống được với Quân thì hắn sẽ cưới Nga. Hắn vẫn là trai tân, nhưng vì tình yêu với Nga , một người con gái có học vị và lại đẹp nữa hắn sẵn sàng làm tất cả ... Cô đã ngả vào vòng tay của hắn, sự đam mê của hắn mà cô nhầm tưởng là tình yêu đích thực. Cô ngây ngất trong hạnh phúc đắm say mà chưa bao giờ Nga có được ở Quân. Chỉ đến khi cô có con với hắn, hắn mới bắt đầu lộ mặt của một gã sở khanh, nhất là công ty hắn làm ăn không được suôn sẻ như trước, hắn bắt đầu tống tiền cô. vì sự tiết lộ bí mật của công ty nơi Nga làm việc mà hắn đã khéo léo moi được từ cô, vấn đề thứ hai mà cô sợ nhất đó là đứa con trai kết quả của một tình yêu có tính toán của hắn, Nga rất sợ Gia đình Quân biết, trước đây cô đã nghĩ đến một lúc nào đó cô sẽ ly dị Quân để sống với Thăng, hắn đã làm Nga khổ sở về kinh tế và tinh thần luôn luôn thấp thỏm. Cô gày dộc, và chẳng còn ăn diện được như xưa. Nga là con nhà khá giả, lại quen được bố mẹ nuông, nhưng từ khi người bố của con trai mình giở trò sở khanh, cô dần đần trở nên túng thiếu. Quân vẫn chẳng nói chẳng rằng về chuyện gì, cô nghĩ vẫn đánh lừa Quân được, bởi những đêm say khướt, vì vậy cô càng sợ Thăng lộ chuyện, bây giờ cô không muốn xa Quân nữa, anh tuy lạnh nhạt với cô, nhưng vẫn tỏ ra một người đàn ông mà cô tin tưởng, cô hy vọng mọi chuyện sẽ êm trôi... để cô sẽ sống thật lòng và vun vén cho cái gia đình mà giờ đây Quân sẽ chỗ dựa cho đứa con mà cô đã trót sinh ra nó. Nhưng Thăng vẫn chẳng để cô yên.

   

    Rồi một lần Quân chủ động gặp Thăng, anh nói cho hắn biết là anh đã biết hết sự thật chỉ có điều sở dĩ anh im lặng vì không muốn ba má của mình mất niềm vui khi sống những ngày cuối cùng, còn bây giờ anh chỉ nghĩ thằng bé nó vô tội chỉ thế thôi và anh sẵn sàng trả tự do cho Nga nếu hắn muốn sống với Nga và cậu con trai của mình! Thế là từ đó hắn biến đâu mất. Anh cũng chưa giục Nga ly hôn, nhưng anh sống lầm lì như một cái bóng, anh vẫn tỏ ra quan tâm đến bé Anh, cậu con trai, nhưng thực lòng anh không yêu nó như tình yêu mà anh đã dành chobé Trung con của Doan, anh không hề đả động gì đến chuyện nó là con anh hay không, Nga cũng ví thế thì nể và sợ anh hơn!

   

   Ca phẫu thuật của Quân đã rất tốt đẹp, khối u ác tính nhưng chưa di căn... Các bác sỹ vẫn để lại một phần tư dạ dày, Doan mừng lắm! Với kết quả này cho chị hy vọng rất nhiều, Hôm nay Quân Đã đi lại được, Doan rìu anh đi quanh hành lang bệnh bệnh viện và ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây sát phòng của Quân, anh nắm chặt bàn tay Doan và nhìn vào gương mặt đã hết vẻ lo âu, lúc anh tỉnh lạị, điều anh nhớ đầu tiên là gương mặt rất căng thẳng và lo âu của Doan, tuy động viên anh nhưng anh đọc được nỗi buồn sâu thẳm qua đôi mắt của nàng! Nhất là bàn tay xiết chặt lấy tay anh rồi từ từ rời ra khi người ta đưa anh vào phòng mổ... nhưng anh không hề lo lắng, niềm tin yêu và có Doan ở bên anh lúc này khiến anh rất vững tâm và bình thản.
     - Cảm ơn em nhiều lắm! Bác Sỹ của anh !
      - Doan đỏ bừng mặt, chị cũng không hiểu chị gọi Quân bằng anh từ lúc nào, thực ra chị hơn Quân những bốn tuổi, và lại là người có một đời chồng, có con nên từ khi biết được tình cảm của Quân với mình chị hay lúng túng và ngượng ngùng.
     - Từ mai anh phải uống thuốc đông y
    - Anh xin tuân lệnh bác sĩ

   

   Họ ngồi bên nhau, Quân thật vui thấy Doan hết lo lắng, anh thầm cảm ơn số phận đã cho anh gặp Doan lần nữa... khi tỉnh dậy trong bệnh viện, Doan đã bên anh, nhìn vào đôi mắt của chị anh đã đoán được bệnh tình của mình! Anh thấy hạnh phúc biết bao... Doan xiết chặt tay anh, giọng chị ấm áp:
     - Không có gì đáng lo nữa anh ạ, bây giờ chỉ còn cách nghe theo lệnh của em, từ ăn uống đến điều trị.
Quân mỉm cười, không trả lời mà xiết chặt tay nàng, trong sân bệnh viện, những người bệnh được người nhà dắt, họ còn yếu ót hơn Quân, nhìn họ đi lại trong hành lang bệnh viện Quân nghĩ: Nếu không có Doan không hiểu mình sẽ ra sao nhỉ ?
Anh nghĩ đến Mẹ, bà vẫn tưởng cu Anh là cháu đích tôn của mình, anh luôn cảm thấy có lỗi với bà, dù anh biết im lặng là cách tốt nhất! Nhưng Mẹ hãy yên tâm, mẹ sẽ mừng lắm khi Con lại có mẹ con Doan bên cuộc đời mình.
    - Anh đang nghĩ gì vậy?
     - Anh đang nghĩ đến mẹ, chắc mẹ vui lắm khi cuộc đời anh có em bên cạnh
Quân trả lời Doan và anh kể hết cho Doan nghe khi Nga thú nhận với anh tất cả ...
- Tất cả đã qua rồi anh!
Doan an ủi Quân, nàng dìu Quân về phòng bệnh và khuyên anh ngủ một giấc. Quân đang nằm thiêm thiếp thì hai mẹ con Nga đến, cu   

 

   Anh vừa nhìn thấy anh nó đã khóc làm ầm cả phòng lên, Quân keó nó lại gần và nói với nó giọng ân cần
    - Bố không sao ai mà chẳng có lúc ốm
   Anh vừa nói vừa xoa đầu nó, nó vạch bụng Quân lên và hỏi
    - Bố có đau không ?
    - Không bố đau thì làm sao ngồi dậy được!
  Nga chẳng dám trách anh, cũng không nói gì về việc anh đi điều trị mà dấu cả cô, nhưng cô biết tất cả do bạn bè anh kể lại, rằng anh định buông xuôi. Sau những gì sảy ra, cô cũng không còn đố kỵ với Doan như trước nữa... cô biết chỉ có Doan mới giúp Quân trở lại vui vẻ như vậy! Doan bước vào phòng, cô thấy Nga rất lạ, cô ăn mặc giản dị và có vẻ đẹp dịu dàng hơn, thái độ cũng vậy, Doan giục Quân dậy uống thuốc, chị nhìn cháu bé và vờ như không biết gì.
   - Con bố Quân kháu khỉnh quá! Sau này bảnh trai phải biết!

  

   Nó nhanh nhẹn lấy cốc và khăn khi thấy Quân với tay, nó chào Doan rất lễ phép và tỏ ra rất biết ơn nữa... nó khôn hơn và nhanh nhẹn hơn bé Trung. Doan nói với Quân là có bệnh nhân đang chờ và phải về,cô quay sang nói với Nga
    - Mấy hôm không có Nga ở đây, mình hơi vất đấy! Bây giờ có hai mẹ con, mình đỡ hơn...
Quân nhìn theo bóng Doan rời bên cửa ... anh bỗng thấy buồn vì gặp phải ánh mắt Doan nhìn cậu con trai của Nga đầy vẻ thương cảm, đôi mắt ấy nhìn anh như muốn nói nó rất cần anh. Nga cũng đi theo Doan.
     - Nga cứ yên tâm, khối u ác tính nhưng chưa di căn, phẫu thuận đã cắt bỏ khối u thành công, từ nay mình sẽ điều trị cho Quân bằng đông y, không đáng ngại gì cả Nga đừng lo lắng nhé!
    - Nga ở đây chăm sóc Quân, hai mẹ con có gì khó khăn cứ qua nhà mình nhé!
     - Nhà bà ngoại ở gần đây, mình sẽ cho cu Anh về bà ngoại, cảm ơn Doan về tất cả.
Mấy hôm sau Doan để bé Trung mang thuốc vào cho Quân, còn Doan chỉ ghé thăm chốc lát, hôm nay Doan vào phòng bệnh, chỉ thấy mình Quân đang nằn đọc báo, thấy Doan vào anh ngồi dậy,
    - Em lại một lần nữa chạy trốn anh đấy à?
Doan không trả lời chị ngồi vẻ tư lự, Quân đưa cho Doan một phong thư và nói:
     - Em đọc đi

  

   Doan đưa hai tay đỡ lấy phong thư, thì ra thư của Nga.
     - Anh! Khi anh đọc lá thư này em đã bay xa, hãy tha lỗi cho em, em ra đi lần này bằng hai bàn tay trắng, sẽ làm lại từ đầu bằng đôi chân của mình, đôi chân mà anh đã cho em sức mạnh, dù giờ đây em không còn xứng đáng ở bên anh, em đã hiểu chỉ có Doan mới mang lại hạnh phúc cho anh, có Doan anh sẽ có tất cả... nếu như trước đây em nhận ra điều này có lẽ cả ba chúng ta đếu hạnh phúc! Dù sao em cũng biết ơn anh đã giúp em đủ nghị lực làm lại từ đầu cho em cho con trai của em. Em chỉ mong anh một điều, đừng bao giờ cho con trai em biết về người bố của nó, người bố xứng đáng của con trai em là anh, dù giờ đây em mãi mãi xa anh, chúng ta chỉ như một đôi vợ chồng ly dị, vì không hợp, không chung sống được với nhau... em muốn con trai em chỉ bết vậy thôi. Chúc anh và Doan hạnh phúc !

   

    Doan đưa lại lá thư cho Quân, đôi mắt Doan long lanh và những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô đi ra phía cửa sổ, chống hai tay vào bậu cửa cúi nhìn xuống sân bệnh viện. Bé Trung đang chơi ú tìm với cháu Anh, nó chưa biết mẹ nó đã bay xa và từ nay thiếu hơi ấm của mẹ.
   Quân đến bên chị từ lúc nào, anh cũng nhìn hai đứa trẻ đang nô đùa.
       - Ngày mai anh ra viện rồi em àh
   Doan im lặng một lúc rồi nói với Quân vẻ dứt khoát
       - Anh đón cả bé Anh về nhà mình, bé Anh sẽ ở với mình anh à!
    Anh nắm chặt lấy vai Doan và im lặng, một lần nữa nàng lại quyết định thay anh, Doan đứng yên bên Quân, ngoài trời nắng xuân vừa bùng lên, những tia nắng xuyên qua kẽ lá ... để lại trên bậu cửa những chùm hoa nắng lung linh...

                                                                      

                                            Đỗ Thu Yên


Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Đỗ Thu Yên - truongson486@gmail.com - 01636689629 - HN  (Ngày 19/04/2015 14:36:46)

Cảm ơn bạn Doãn Tới
ĐTY rất trân trọng người bạn nơi xa xôi luôn hướng về quê nhà!
Truyện đăng một lần hơi dài... nhưng cũng như bạn, nhiều bạn đọc chia sẻ đã đọc luôn một lèo, chỉ điều đó đã làm ĐTY rất vui.
Chúc bạn sức khỏe và luôn sẻ với các thi huynh, thi hữu trên trang LBVN Bạn nhé!

Thân mến
Đỗ Thu Yên

  Doãn Tới - doantoi@yahoo.com - 004407984111741 - London Vương quốc Anh  (Ngày 18/04/2015 20:28:30)

Bố cục nội dung, tình tiết hợp lý. Tôi rất quí cách xử sự, ăn ở rộng lượng của chị Doan. Đã lâu lâu hôm nay tôi mới đọc hết được một truyện ngắn theo đúng nghĩa của người đọc truyện.

Chúc chị vui khoẻ viết thêm nhiều truyện mới tặng bạn đọc.

Các bài khác: