Thứ sáu, 27/12/2024,


Ngẩn ngơ biết đặt hoa vào tay ai? (07/03/2015) 


8/3 MỘT MÌNH...

 

     Trời xanh gió nhẹ nắng vàng
   Nhân gian mà thế thiên đàng chứ chi
     Hoa vờn bướm lượn nhấp nhi
Rộn ràng khăn áo ru ri mắt mày

Mẹ này, chị này, em này
           Đẫm đầy hương rượu ngất say hương tình
Nhìn ai cũng đẹp lung linh
   Cứ như trăm sắc lột mình thăng hoa

   Phấn này dặm, son này thoa
   Nửa nhân gian nọ giao hòa nửa kia
Ngày vui… Ơ, lạ chưa kìa
Nỗi gì như cuối bọt bia đắng lòng

   Mẹ xanh cỏ, chị trắng tròng
    Em giờ chẳng biết đục trong bến nào
    Một mình thức ngủ chiêm bao
Ngẩn ngơ biết đặt hoa vào tay ai

Lạy trời cho nắng vụt phai
Cho mây xám lại rắc vài hạt mưa
Cho tôi có cớ tự lừa
        Chắc người ướt áo nên chưa đến mình!

 

Ngày 8 tháng 3 năm 2014
Nguyễn Ngọc Hưng

 




 

NGẨN NGƠ BIẾT ĐẶT HOA VÀO TAY AI? 

 

      Ngày 8-3 người đi như trẩy hội. Quả có vậy! Dường như mọi người muốn hóa thân vào cõi thiên đàng để tận hưởng những giây phút hạnh phúc thật quý giá đến với cuộc đời mình. Nhưng cuộc vui nào cùng đến lúc tàn. Trở về trong cái bình lặng của cuộc sống, lặng nghe tiếng lòng, lắng nghe dòng đời vẫn miên man trôi chảy, ta cũng có lúc chợt buồn, chợt bâng khuâng khi cảm giác cô đơn chợt đến. Trong tâm trạng ấy đọc bài thơ có tựa đề “một mình” của một người bạn ta hằng ngưỡng mộ gửi ngày 8-3 với lời nhắn - “cấm buồn đấy nhé” thế mà nước mắt cứ ậng lên trên vành mi, cố nén nuốt nước mắt vào trong khi đọc bài thơ nhưng chỉ nén được một lúc. Nước mắt trào dâng khi đọc đến những câu thơ:

“Mẹ xanh cỏ, chị trắng tròng
   Em giờ chẳng biết đục trong bến nào
  Một mình thức ngủ chiêm bao
Ngẩn ngơ biết đặt hoa vào tay ai"

     Chạm vào cái “ngẩn ngơ” hụt hẫng cuối khổ thơ này thì nước mắt cũng òa vỡ không thể kìm nén hơn được nữa. Những cảm xúc ùa về trong nước mắt. Nỗi buồn tủi đến vô cùng không phải cho phận mình mà chính là phận đời của người bạn khiến lòng mình không yên.

    Cậu bé ngày xưa trong bài thơ “Ru em cuối mùa đông” trong cảnh ngộ “Chị vừa chín em tròn ba” “Vật vờ qua sớm lắt lây qua chiều” đã là rất chi tội nghiệp, rất đỗi đáng thương rồi. Nhưng dù sao vẫn còn có giấc ngủ bình yên trong vòng tay, lời ru của người chị thương em bao bọc em qua những giấc mơ buồn mặc dù thiếu vắng mẹ cha, bởi phận nghèo cha mẹ phải sống tha phương bởi “Quê không nuôi nổi gia đình” nên họ “Đành trôi dạt cánh lục bình phố xa…” bươn chải kiếm kế sinh nhai, để lại quê nhà những đứa con chưa đủ sức chống chọi với những giông tố của cuộc đời.

   Nguyễn Ngọc Hưng ở bài thơ này đã chỉ còn nỗi cô đơn, một mình bơ vơ trên cõi trần thế này. Còn đâu người mẹ tần tảo sớm hôm, đâu còn người chị dịu hiền? (Ngay cả người chị thường xuất hiện trong thơ Nguyễn Ngọc Hưng thật ra cũng chỉ là một hình tượng do chính tác giả tạo ra để khỏa lấp khoảng thiếu hụt trong cõi hồn mình thôi. Vì trên thực tế Nguyễn Ngọc Hưng là đứa con độc nhất của người mẹ đơn thân sớm hôm côi cút). Muốn tựa vào vai chị tìm chút bình yên, muốn được nằm trong lòng mẹ tìm chút hơi ấm như thuở nào khi còn ấu thơ cũng chẳng được nữa!

    Trong cái náo nức của các mẹ, các chị, các em, ngày 8-3 người con trai ấy cũng muốn thể hiện một chút tình cảm hiếu lễ với mẹ và chị nhưng còn đâu cơ hội nữa? Buồn đến nao lòng! Đọc câu thơ “Ngẩn ngơ biết đặt hoa vào tay ai” người đọc cảm nhận được cả nỗi bơ vơ cô đơn đến vô cùng của thi nhân. Thế nhưng trong tận cùng của nỗi cô đơn, tưởng như số phận đã an bài Nguyễn Ngọc Hưng phải đành lòng vậy, cầm lòng vậy nhưng rõ ràng anh không phải là người dễ gục ngã, anh không chấp nhận, không buông xuôi, vẫn luôn muốn tìm một cứu cánh cho sức mạnh tinh thần của mình đó là niềm tin vào tình người, tình đời, hơn cả là tình yêu.

   Cha mẹ không thể đi với ta hết hành trình cuộc đời. Người có thể đi được chỉ có thể là người bạn đời của ta. Nguyễn Ngọc Hưng có những người bạn thật tuyệt vời sẵn sàng sẻ chia, dìu anh đi hết hành trình cuộc đời mình nhưng tất cả vẫn chưa trọn vẹn bởi điều Nguyễn Ngọc Hưng khao khát không chỉ là vậy, hạnh phúc lứa đôi không là hiện thực, anh mãi đợi chờ mà người chưa đến. Anh thốt nhiên có ý nghĩ vẻ như ích kỉ bởi sao ông trời lại có thể chiều người mà không thể chiều theo ý ta dù chỉ một lần cho nên anh mới “Lạy trời cho nắng vụt phai” “Cho mây xám lại rắc vài hạt mưa” Trời đừng xanh, nắng đừng rực rỡ, có gì vui khi “một mình” trơ trọi cô đơn khi tất cả vẫn cứ tươi xanh, chim vẫn cứ hót khi bình minh lên, mầm non cứ nhú khi mưa xuân đến… Nhưng có lẽ anh có lí bởi anh muốn vậy để “cho tôi có cớ tự lừa”. Thì ra vậy, anh muốn có một cách lí giải hợp lẽ nhất cho hoàn cảnh “một mình”, lại có cách tự an ủi mình trong nỗi cô đơn ở cõi dương gian này “Chắc người ướt áo nên chưa đến mình!”. Quả Nguyễn Ngọc Hưng thật thánh thiện, trong anh luôn là những hình ảnh đẹp về người, về tình đời. Chỉ riêng mình khắc khoải nỗi cô đơn.

Quảng Ngãi, 23/03/2014
Drem (Giấc Mơ)

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: