Thứ năm, 25/04/2024,


Vũ Thiên Kiều và Miệng Ánh Sáng (01/02/2014) 

Dường như, chúng ta đang ở bên vẻ đẹp tinh kỳ, mộ đạo sự dịu dàng hoặc phù thủy ngôn ngữ thơ đó, nhưng lại thúc thủ bất lực hoặc chết đứng, chết đắm vì không giải thích nổi bởi sự mập mờ sơn thủy lưỡng nghĩa. Chỉ thấy không gian mập mạp một màu mỹ thiện”.
 

BẤM GIỌT MÔI MỘT LẦN ĐỎ CUỐI
Vũ Thiên Kiều

Lời có thắng một cuống sóng vỡ
nước ngọt son bột đắng quảy về

Cây chín thầm vườn tay sen trúc
hồi trống choàng tim nghe sấm chớp bồ đề

Kìa lanh lảnh còi gầy lùa tóc mọn
mắt húp chật giường
áo chữ bồng bồng suối ngọn
múc độn dòng tắm sáng buồng vân

Bấm giọt môi một lần đỏ cuối
ầm ầm bão ngó
cốt lề hương sạt dốc muội thương

Gió đảo ngọt chợ mây
lưỡi rụng túi hờn
mắt tình lớ nhốt em vừa năm tháng
bụi chặm khoang buồn đốn ngạt mi trong.

03/1/2014

VŨ THIÊN KIỀU VÀ MIỆNG ÁNH SÁNG
Khi đọc Bấm giọt môi một lần đỏ cuối của Vũ Thiên Kiều, bỗng giật thột liên nghĩ tới “Hãy nói đi, ký ức” (Speak, Memory) của Nabokov, tác giả Lolita đình đám với bản dịch của Dương Tường. Một cuốn mà Orhan Pamuk (Nobel văn chương 2006) nhận định: Văn đã ở trình độ tinh xảo nhất.
Dường như, chúng ta đang ở bên vẻ đẹp tinh kỳ, mộ đạo sự dịu dàng hoặc phù thủy ngôn ngữ thơ đó, nhưng lại thúc thủ bất lực hoặc chết đứng, chết đắm vì không giải thích nổi bởi sự mập mờ sơn thủy lưỡng nghĩa. Chỉ thấy không gian mập mạp một màu mỹ thiện:
“Cây chín thầm vườn tay sen trúc
hồi trống choàng tim nghe sấm chớp bồ đề”
Tâm tĩnh. Mùa ngọt.
Nhưng, rõ ràng sự bố trí (cố ý hoặc vô ý) đó của Vũ Thiên Kiều (sẽ/đã/hoặc) làm phồng lên lớp áo chữ mới đầy vẻ đẹp dục tính trong KHU GIAN nữ quyền tuyệt đích của mình (và người): “Kìa lanh lảnh còi gầy, buồng vân, mắt húp chật giường, lề hương, độn dòng tắm sáng”.
Trong phiên “chợ mây” (mưa/gió) của nhân loại, vỉa tầng đó, gần và xa, tối và sáng, nhưng lại là cuộc kiếm tìm bất tận của hành trình thở và sống. “Cuống sóng vỡ”, thời gian đã chết, không gian đổ vỡ, nát tan. “Quảy về”, “một lần đỏ cuối” không phải để đau buốt (mà) để tái sinh, hồi đập giữa “muội thương” và niềm kiêu hãnh ái tình.
“Thơ không phải là một ý kiến suông. Nó là một ca khúc được cất lên từ miệng vết thương hoặc từ một nụ cười”, Gibran (Li Băng) đã cụ tỷ (hoặc mơ hồ) dẫn giải.
Vết thương hay nụ cười đều ám ảnh, một kiếp, mười kiếp, vạn kiếp hoặc vô hồi. Hãy quán tưởng, quay lưng về phía bóng dâm bạn sẽ hớp được ánh ngày rực rỡ.
Và, nếu có cơ (hội) hãy bạo động khiêu khích, biểu tình dâng hiến thân/não/lời: Bấm Giọt Môi Một Lần Đỏ Cuối.
Có nhân nào thoát khỏi lưới ái.
Có ái, nhân loại có lý do để tồn tại phập phồng.
TÓC DÀI HÀ NỘI
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: