Thứ bảy, 20/04/2024,


Nỗi niềm Mỵ Châu (Trần Tá) (16/12/2014) 

NỖI NIỀM MỴ CHÂU


Trần Tá


Tình yêu nào có lỗi lầm
Cái duyên con gái: nợ nần yêu thương
Biết làm sao hỡi phụ vương
Vì chàng con phải sai đường - phụ cha


Tình yêu thắm đỏ như hoa
Trái tim thiếu nữ hóa ra dại khờ
Bên cha mà lòng vẫn mơ
Gửi từng lông ngỗng – hẹn chờ người thương!


Phụ Vương: Con xin tỏ tường
Cho con được chọn con đường … ái ân
Người vì nghiệp Đế quên thân
Con vì chàng lại một lần thơ ngây!...


Biển xanh hồng lẫn máu này
Ngọc trai kết trọn tháng ngày thương yêu
Dù đời phán xét bao nhiêu
Giếng tình nguyên vẫn vẹn điều - vì con!


T.T

 

____________
Tác giả Trần Tá
Hội VHNT Vĩnh Phúc
Email: trantatl@gmail.com


Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Trần Tá - trantatl@gmail.com - 01684735589 - Hội VHNT Vĩnh Phúc  (Ngày 17/12/2014 11:56:56)

Trần Tá chân thành cảm ơn bạn Ngọc Bích từ quận Bình Chánh thành phố HCM xa xôi! Bạn đã chia sẻ cảm xúc của mình với NỖI NIỀM MỴ CHÂU của Trần Tá thật là sâu sắc, triết lý.Bạn là phụ nữ chắc bạn hiểu rõ nỗi lòng của người phụ nữ khi yêu ! Xin được chúc bạn vạn hạnh, mọi sự như ý trong cuộc sống thường nhật của mình!

  Nguyễn Thị Ngọc Bích - langhuongnd@ yahoo.com.vn - 01228619199 - 24, đường 22, KDC Bình hưng, Bình Chánh, HCM  (Ngày 17/12/2014 11:04:34)

Bài thơ Nỗi niềm Mỵ Châu, TG ca ngợi tình yêu lứa đôi, tình cha con, tình yêu nước của 3 nhân vật trong truyền thuyết" An Dương Vương xây Loa Thành". Điều chính, TG muốn gửi gắm vào thơ là "Tình yêu" qua lăng kính " nghiệp duyên" của giáo lý " Nhà Phật" : " Tình yêu nào có lỗi lầm, Cái duyên con gái: nợ nần yêu thương" . Ai đã từng yêu chân thật sẽ hiểu nỗi niềm của công chúa Mỵ Châu: " Tình yêu đỏ thắm như hoa, Trái tim thiếu nữ hoá ra dại khờ".Không phải công chúa không yêu kính Vua cha:"Biết làm sao hỡi Phụ Vương, Vì chàng con phải sai đường...phụ cha". Nàng biết vì tình nàng đã " dại khờ", đã " sai đường", nhưng theo tiếng gọi của trái tim:" Phụ Vương: Con xin tỏ tường, Cho con được chọn con đường...ái ân". Nàng hiểu cha mình:" Người vì nghiệp Đế quên thân", biết Người bằng mọi giá phải gìn giữ " nỏ thần"để bảo vệ Giang San gấm vóc, nhung:" Bên cha mà lòng vẫn mơ,Gửi từng lông ngỗng- hẹn chờ người thương!".Kết của bài thơ, người đọc không thấy cần phải " phán xét", mà chỉ thấy cảm kích trước tình cảm sau cùng giữa " chàng và nàng" , giữa"Vua cha và con gái"dành cho nhau :" Biển xanh, hồng lẫn máu này,Ngọc trai kết trọn tháng ngày thương yêu"! Để đến ngày nay, ai cũng biết sự tích" Ngọc trai Loa Thành"! Đó là sụ " kết trọn tình" của người cổ xưa đã để lại!...

Các bài khác: