Lá rơi nghiêng, nhẹ thinh không
Chạm vào đất mẹ, thèm vòng tay ôm
Sương rơi, tiếng khẽ bồn chồn
Ngác ngơ, một tiếng ru hồn xa vương
Nặng lòng em quá yêu anh
Trời thu sao vẩn màu xanh giọt buồn
Đã trao em ngọt suối nguồn
Để em thương nhớ, để hồn thiết tha
Gốc đa bến nước đầu làng
Lêu đêu quán lá mênh mang gió chiều
Chị tôi nước lọ cơm niêu
Dửng dưng tư lự đăm chiêu mãi hoài
Thời gian ngắn tựa chiêm bao
Nay đem tình trẻ gửi vào già nua
sáu mươi năm cũ… lạ chưa
Lời yêu ấy... vẫn tưởng vừa hôm qua
Sương giăng ướt vạt cỏ mềm
Hừng đông vừa dựng, màn đêm nhạt dần
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn
Cuốc kêu khắc khoải đồng gần đồng xa
Anh như tiếng sét giữa trời
Tôi như hoa cỏ cuối đồi hoàng hôn
Tháng năm gió dập mưa dồn
Là khi quên cả linh hồn nhỏ nhoi
Thôn Đoài sát vách thôn Đông
Đưa em về đến nhà chồng... gần thôi
Hội hôn đon đả chào mời
Giữa ngàn hoan hỉ có người buồn thiu
Chênh chao cái nắng trở mình
Bâng khuâng khúc hạ rập rình bóng tre
Chuồn chuồn cánh mỏng như the
Áo em mây trắng… tiếng ve thẫn thờ