Thứ sáu, 27/12/2024,


Cửa tương tư chợt để quên khép vờ (09/01/2012) 
 
ĐÔNG VỀ
 
Đông về rồi đó thật sao?
Mùa sang chớm lạnh lùa vào tứ thơ

Chiều giăng lãng đãng sương mờ
Ai đem nhớ thả bên bờ sông quên?

Khóa lòng hờ hững gài then
Cửa tương tư chợt để quên khép vờ

Lỡ thuyền ta lạc bến mơ
Cho xin nhé… nửa câu thơ làm chèo...
 
Thu Hà
 
 
Mùa Thu! Mùa của nắng vàng, gió nhẹ. Không hiểu vì sao mùa Thu thường gắn với những kỷ niệm đẹp nhưng cũng vương vấn chút buồn. Mùa thu Hà Nội đẹp, con người Hà Nội cũng đa sầu, đa cảm nên Thu Hà Nội gắn liền với thi ca. Người Hà Nội đứng trước lá vàng rơi, hương hoa sữa nồng nàn, mà Thu nên thơ, nên nhạc. Một làn gió thoảng lúc giao mùa làm ta ngỡ ngàng và tự hỏi “đông về rồi đó thật sao”, để rồi nhớ nhung, hoài niệm mà nên thơ. Thơ vào người hay người vào thơ thật khó nói.

Mùa sang chớm lạnh lùa vào tứ thơ.

Đấy là do cái “chớm lạnh đầu mùa” mà nên thơ. Ý thơ thật hay và cũng thật khéo. Trước những ngỡ ngàng của thời khắc giao mùa, trước cảnh chiều “lãng đãng sương mờ” mà những điều tưởng như đã quên từ lâu lại ùa về.

Ai đem nhớ thả bên bờ sông quên.

“Nhớ thả” bên “bờ sông quên”! Tác giả muốn thanh minh “Nhớ” đó là do ai thả chứ không phải tự mình! Mình đã “quên” từ lâu rồi… Một cách chối cũng thật khéo. Hình như trong thời khắc ấy tác gỉa đấu tranh giửa nhớ và quên, có sự giằng co giửa con tim và thực tại, nhưng rồi những gì đến nó cứ đến, để:

Khóa lòng hờ hửng cài then
Cửa tương tư chợt để quên khép vờ.

Hai câu lục bát mở để cho “nhớ” biết rằng “cửa không đóng mà then cũng chẳng cài”. Đọc câu thơ trên mà nhớ đến câu “ra tay bẻ khóa động đào/ rẽ mây mới tỏ lối vào thiên thai”, hay “… mận hỏi thì đào xin thưa/ vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào”. Hai câu lục bát nghe như có âm hưởng của ca dao vậy.

Nhưng tác giả cũng cảnh giác mà dặn lòng rằng, lỡ con thuyền tình có lạc bến thì cũng xin người hãy “cho xin nửa câu thơ” để làm chèo, để chèo chống cho thuyền không chung chiêng, nghiêng ngã.

Lỡ thuyền ta lạc bến mơ
Cho xin nhé… nửa câu thơ làm chèo.

Bài lục bát dung dị, uyển chuyển, âm hưởng ca dao, tác giả đã gửi được vào thơ cảm xúc lòng mình trước sự thay đổi của thiên nhiên, của tiết trời Hà Nội chớm đông, se se lạnh…!
 
Trần Quê
Điện thoại: 0976066046
Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Nguyễn Xuân Ngọc - nguyenxuanngoc661939@gmail.com - 01677225720 - Hiệp Sơn Kinh môn Hải Dương  (Ngày 25/02/2014 22:51:06)

ĐÔNG VỀ
(Thu Hà)
Đông về chớm lạnh tứ thơ
Áo em mỏng quá bây giờ rét không?
Một chiều đông sớm mờ sương
Ai đem nhớ thả bên vườn quê em

Lòng nào khóa cửa cài then
Sao tương tư nhớ để quên khép hờ?
Vườn nhà em lắm mận mơ
Em không mong mận trái mùa chờ anh
Xuân Ngọc

Các bài khác: