Chủ nhật, 22/12/2024,


“Mẹ là đất nước, tháng ngày của con” (20/10/2008) 

 

“Mẹ là đất nước, tháng ngày của con”

(Trần Đăng Khoa)

 

     MẸ - chủ đề lớn không thể thiếu của thi ca muôn đời. Hình ảnh MẸ hiền hoà bao dung và luôn gắn liền với đồng quê một sương hai nắng, tần tảo thân cò nuôi con lớn khôn. Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, lucbat.com xin giới thiệu cùng bạn đọc những vần thơ chan chứa tình yêu thương và lòng biết ơn vô bờ của các thi nhân khi viết về MẸ kính yêu.

 

 

Bờ sông nhớ mẹ

 

Bâng khuâng cầm lại mái chèo
Đưa dòng kỷ niệm ngược theo tháng ngày

Cũng trời , cũng nước , cũng mây
Cũng con sông , cũng bóng cây , đôi bờ


Cũng chiếc đò của tuổi thơ
Cũng dòng nước chảy lửng lờ mẹ ơi !

Mẹ đi mấy chục năm rồi
Bờ sông nhớ mẹ bồi hồi sóng xao


Bến xưa đò mẹ cắm sào
Cành sung nghiêng bóng...ngày nào cũng mong

Và con đò vẫn chờ trông
Mái chèo nhắc mẹ trên dòng thời gian ...


             Mai Văn Hoan
      (Trường Quốc Học - Huế )

 

 

Mẹ ơi!!!


Nghe tin ngoài Bắc rét về
Trong Nam con cũng đã tê tê lòng
Thương cho cây lúa mới trồng
Thương đôi vai mỏng mẹ gồng trời đông

Thuở còn con gái má hồng
Rét Nàng Bân vẫn không là gì
Bây giờ sức khoẻ trôi đi
Mong manh cơn gió,mẹ thì đã run

Bàn chân lội ruộng dẫm bùn
Nứt ngang,nẻ dọc,móng cùn,da khô
Bây giờ cái rét thập thò
Mẹ ơi!Đi đứng,dặm dò sao đây?

Thương mẹ thương nhất bàn tay
Vừa ẵm con,vừa cấy cày… bao năm
Bây giờ giá rét căm căm
Bát cơm,đôi đũa,mẹ cầm chắc không?

Mùa đông ơi!hỡi mùa đông!
Tôi xin nhận cả vào lòng của tôi
Để cho mẹ ấm trọn đời
Để cho mẹ mãi nụ cười mùa xuân

 

Thầy giáo Nguyễn Duật Tu

 

 

 

Mẹ của anh

 

Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đó thôi
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Nhưng em ơn mẹ suốt đời chưa xong.
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh, mẹ thức, lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh.
Nào là hoa bưởi, hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh, em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau nỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa có núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em...

 

Xuân Quỳnh

 

Mẹ ốm

Mọi hôm mẹ thích vui chơi
Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu
Lá trầu khô giữa cơi trầu
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
Cánh màn khép lỏng cả ngày
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan
Khắp người đau buốt, nóng ran
Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sĩ đã mang thuốc vào
Sáng nay trời đổ mưa rào
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
Cả đời đi gió đi sương
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi
Mẹ vui, con có quản gì
Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca
Rồi con diễn kịch giữa nhà
Một mình con sắm cả ba vai chèo
Vì con, mẹ khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khỏe dần dần
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.

 

Trần Đăng Khoa

 

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa

Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

Cái cò… sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ… mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ không

Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…

 

Nguyễn Duy

 (Lucbat.com)

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Nguyễn Xuân Ngọc - NgocjNX1939@ gmail.com - 01677225720 - Hiệp Sơn Kinh Môn Hải Dương  (Ngày 03/11/2015 23:38:56)

NHỚ MẸ TA XƯA

“Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa”
Nắng trưa tháng sáu bắt cua trên đồng
Căm căm giá rét mùa đông
Đi bắt cá cóng lưng còng vẹo xiêu

Mưa phùn gió bắc cấy chiều
Cho xanh cây lúa cho nhiều gạo thơm
Bây giờ ấm áo no cơm
Mẹ không còn để đền ơn sinh thành

Vườn nhà thơm bưởi chua chanh
Hoa thơm quả ngọt mẹ giàng phần con
Cả đời mẹ những gót mòn
Sã vai gánh nặng nuôi con tháng ngày

Dùng đòn gánh đánh giặc Tây
Dân công tải đạn bao ngày Điện Biên
Đời mẹ gian khổ chiền miên
Không sờn lòng vẫn vượt lên hàng đầu…

Tiếng thơm còn lại mai sau
Thương đời muôn chuyện mẹ giầu ví von
Cả đời vì nước vì con
Vai gầy gánh cả nước non tình nhà

Mẹ ơi nghĩa mẹ công cha
Núi cao biển rộng sâu xa ngọn nguồn

Xuân Ngọc

Các bài khác: