LÁ RƠI
Có khi gió rất tình cờ
Làm bay chiếc lá đang thơ thẩn buồn
Lá vàng rơi xuống lề đường
Bài thơ nắng úa thương thương viết hoài...
Mộc Lan
Có những áng thơ hay bắt gặp để cho ta muốn thốt lên vì nó đẹp quá, thơ mộng quá! Ngỡ ngàng quá trước những hình ảnh gợi lên những điều gì đó thật gần gũi, thật giản dị mà vẫn lung linh trong những vần thơ.
Đối với tôi cảm nhận bài thơ "Lá rơi" là như thế đó. Chỉ là một chiếc lá thôi, có thể với người khác, nó vô tri, nó rơi một khi nào đó cũng chẳng ai hay, ai biết... nhưng hình ảnh chiếc lá ở đây cho ta bắt gặp với những điều gì đó thật thơ mộng, một sự vô tình nhẹ nhàng quá, trong trẻo quá...
Cũng như với gió, gió cũng vô tri đấy... nhưng không gió cũng mang hồn người như thể "chẳng dám làm đau một chiếc lá trên cành", gió chỉ vô tình thôi... cái vô tình thật ngẫu nhiên với nỗi buồn... nỗi buồn của lá.
Cũng là nỗi buồn đó, có thể cũng rất buồn như bao nhiêu tâm sự khác, nhưng cái buồn ở đây cũng vậy, nó cũng nhẹ nhàng, mong manh như là lá khe khẽ rơi bên lề đường đầy nắng... Trong câu thơ sau ta cũng bắt gặp hình ảnh của nỗi buồn đan xen trong nắng, nỗi buồn của lá, của nắng ấy lại thành một bài thơ gom hết cả nỗi nhớ thương nồng cháy, cái yêu thương ấy như một dòng sông hiền hòa chảy mãi, chảy mãi... suốt cuộc đời như thể viết hoài không hết ấy ...cứ đọng lại trong ta là những bâng khuâng như thế.
Lá vàng rơi xuống lề đường
Bài thơ nắng úa thương thương viết hoài...
Trải dài, thật dài ý thơ chỉ trong một đoạn thơ ngắn, rất ngắn mà gom hết những hình ảnh, những tâm tư, những ngôn từ cô đọng đã làm nổi bật bài thơ bằng sự tinh tế với một cảm nhận thật đẹp khiến cho người đọc như vương vấn mãi bởi cái buồn mang mác thật nhẹ nhàng như thế.
Chúng ta hãy đọc và cùng cảm nhận nhé!
Hạnh Ngân
(Nguồn: vietnamcayda.com)