Đặng Vương Hưng
Bốn mươi xuân vẫn mỏi mong
Chị như lá úa giữa nong kén vàng
Tối ngày quanh quẩn xóm làng
Chị đâu hay chuyện giàu sang phố phường
Chợ xa chân đất ra đường
Chị buồn mỗi bận soi gương chải đầu
Quanh năm một sắc áo nâu
Cái quần đen lửng bạc màu bùn non
Cửa nhà vắng tiếng trẻ con
Chị như hoa dại héo hon từng ngày
Bốn mùa quen việc cấy cày
Bàn chân đen đúa, bàn tay chai sần.
Họ hàng xa, láng giềng gần
Bao người thương chị, chị cần gì đâu
Chút tình yêu thủơ ban đầu
Không nguôi nỗi nhớ đêm thâu một mình
Bao chàng trai trẻ vô tình
Nào ai biết chị đẹp xinh một thời
Dửng dưng họ bỏ đi rồi
Còn trong lòng chị sắc trời cuối thu...
Năm 1987
“Cuối thu của tiết trời với cuối thu của đời người sao có gì giống vậy? Những chiếc lá bay đi, những cuộc tình phụ bạc... để lại giữa lòng trời, lòng người nỗi thảng thốt, hoang mang.
Tôi thương người chị trong "Cuối thu" của Nhà thơ ĐVH bằng nỗi buồn thanh sạch của chiếc lá - Như một dấu chấm than đầy diệu vợi của đời mình”.
(Trương
“Đằng sau mỗi câu chữ có cả những giọt nước mắt đầy ngậm ngùi và thương cảm. Vẫn còn không ít những người phụ nữ mà suốt cuộc đời họ chưa hề đi quá phiên chợ quê. “Đến huyện” còn chưa dám, chứ đừng nói gì “lên tỉnh”. Sau luỹ tre làng, họ chỉ biết đầu tắt mặt tối, suốt ngày lam lũ. Tuổi xuân đã qua đi mà duyên phận thì lỡ làng.”
(Hoài Hương)
“Như là giữ lửa cho mình, một khoảng trời cuối thu là niềm riêng của chị. Một dòng thơ lấp lánh giữa trôi chảy thời gian.”
(Nguyễn Trọng Hoàn)
“Mùa thu đẹp nhưng buồn, ai cũng nói vậy và biết vậy. Cuối thu của ĐVH đường như chính là khoảng thời gian mang trong mình dòng chảy của nỗi buồn ấy. Vâng! Tiết trời cuối thu với cuối thu của đời người sao có cái gì giống nhau đến thế: Những chiếc lá bay đi, những cuộc tình phụ bạc… để lại giữa lòng trời, lòng người nỗi hoảng hốt hoang mang. Bài thơ chứa trong mình nỗi buồn của người phụ nữ đa mang. Nó như một câu chuyện dài về về số phận, như chuyến đò chở người đọc từ hiện tại quay về quá khứ, quay về số phận một con người…”
(Lê Thị Mỹ Chung)
Hình như trong các thi sĩ và nhạc sĩ cùng thời dễ có những đồng cảm sáng tạo nghệ thuật trước "khuôn mẫu" thật của cuộc đời. Đọc bài thơ "Cuối thu" của ĐVH, khiến ta liên tưởng đến các ca khúc có cùng tựa đề "Chị tôi" nổi tiếng của nhạc sĩ Trần Tiến, hoặc nhạc sĩ Trọng Đài... Nhưng có một điểm khác nhau là: Thi phẩm này đã có trước các nhạc phẩm kia cả chục năm tuổi.”
(Lê Đình Thắng)