CHUYỂN MÙA
Cuốc kêu đăm đắm từ đâu
Gió nồm chợt thổi giàn bầu lá thưa
Trong vườn hoa bưởi ngẩn ngơ
Cánh vừa rụng xuống, đài vo dáng tròn
Chồi cây như mảnh gương con
Nắng soi lấp lánh xanh non đầu cành
Cọng rơm rơi lối ngõ quanh
Ríu ran đàn sẻ phất nhành hoa cau
Hoa cau phơi áo lúc nào
Mùi hương bất chợt vương vào nắng trưa
Chuồn chuồn đậu bụi hoa mơ
Chim bói cá hóng mỏ chờ bao lâu
Thì thùm cá quẫy ao sâu
Vội vàng, con nhện bắc cầu không gian
Trâu ai gặm cỏ ven làng
Nghé con ngậm vú, miệng tràn sữa tươi
Âm âm sấm gõ chân trời
Giật mình, lũ ếch cất lời gọi lên
Nửa đêm rộn rực sấm rền
Cơn mưa sàng gạo ngay trên mái nhà
Thì ra sấm động đêm qua
Mùa xuân đã chuyển tháng ba đi rồi
Hè sang đầy ắp lòng tôi
Sáng nay trĩu trịt một trời quả non.
1990
Dương Phượng Toại
(Tuyển tập Thơ Việt
“Chuyển Mùa” - Bài thơ thuần túy tả cảnh, bộc lộ cảm quan giàu xúc cảm, tinh tế, những quan sát tinh vi, sâu sắc của một người rất yêu làng quê và tinh thông các diễn biến vi diệu của tiết trời. Ý nọ nối với ý kia, dàn hàng ngang, dường như chẳng ý nào ăn nhập với ý nào, nhưng lại liền một hơi trong một hệ thống liên tưởng về sự chuyển mùa, mùa xuân đang qua, mùa hè đang tới. Tất cả đều được diễn đạt bằng hình ảnh, những hình ảnh lấy thẳng từ thực tế, sinh động và có dấu ấn riêng của Dương Phượng Toại. Nhiều câu thơ đẹp mà giản dị lạ thường.
Tôi yêu những câu thơ tươi mát và tự nhiên:
Trâu ai gặm cỏ ven làng
Nghé con ngậm vú, miệng tràn sữa tươi…
Rồi mưa. Ý thơ rất ngộ nghĩnh và rất tươi trẻ:
Nửa đêm rộn rực sấm rền
Cơn mưa sàng gạo ngay trên mái nhà…
Đằng sau những câu thơ quê làng đầm ấm và rộn rực ấy, là một tâm hồn trong trẻo, tươi sáng, yêu thiên nhiên, gắn bó máu thịt với làng quê. Bài thơ được viết bằng thể thơ truyền thống lục bát, mà hơi thơ vẫn mới, vẫn hiện đại.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ rằng, đây là bài thơ hay nhất của Dương Phượng Toại.
Điền
(Nguồn: Báo Quảng Ninh Cuối tuần)