KHÚC EM XƯA
Em cười liếc xéo thế thôi
Vậy mà run rẩy nỗi tôi dại khờ
Vậy mà sóng sánh ước mơ
Ai hay người thích chơi trò ú tim...
Sóng cồn ngập bãi cát mềm
Thương con còng gió giữa đêm trở về
Cái thời em vẫn chân quê
Lời thề lưng lửng tóc thề bay bay...
Em cười liếc xéo... ô hay
Thế thôi mộng đã tràn đầy thời tôi…
Lê Minh Dung
Không ít đôi trai gái ngày xưa đã để lại những giai thoại tình yêu bắt đầu từ cái liếc mắt trong những đêm trăng hội làng, hò khoan duyên ngãi hoặc Hội Lim quan họ. Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt giao cảm tạo nên hạnh phúc lứa đôi. Hôm nay tôi lại gặp ánh mắt đặc biệt ẩn mình trong thơ Lê Minh Dung:
Em cười liếc xéo thế thôi
Vậy mà run rẩy nỗi tôi dại khờ
Vậy mà sóng sánh ước mơ
Ai hay người thích chơi trò ú tim...
Từ đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tác giả Lê Minh Dung chạm cái liếc xéo hiện hữu, hồn nhiên như mưa sớm đầu mùa, giây phút run rẩy dại khờ không phải là sự yếu đuối mà thực thể là một trình tự cảm xúc, cái cảm xúc rất con người, rất nhân văn. Từ cái nhìn của em, từ nụ cười của em đã mang đến bao niềm vui và hy vọng, đã đưa tư duy người thơ đi rất xa và tưởng tượng về một tương lai có em, mơ ước có em trong đời. Để một ngày nhận ra con gái bao giờ cũng vẫn là con gái thôi, ánh mắt ẩn trong cái liếc xéo kia trong nụ cười tinh nghịch kia chỉ là một trò đùa vui của em mà thôi - cái liếc xéo ấy vừa là trò chơi ú tim vừa là chiếc khăn hồng choàng cho ước mơ ngủ yên trong niềm hạnh phúc của những rung động đầu đời.
Sóng cồn ngập bãi cát mềm
Thương con còng gió giữa đêm trở về
Cái thời em vẫn chân quê
Lời thề lưng lửng tóc thề bay bay...
Còng gió là loại sinh vật biển thường phơi mình trên cát nhưng cũng rất nhút nhát lại nhanh nhẹn ẩn nấp khi có sự xuất hiện của con người. Nếu con còng gió là thân phận của tác giả thì có lẽ không phải, vì tác giả rất tỉnh táo để phán xét những chuyển động của tình yêu. Tác giả đã thốt lên: “Ai hay người thích chơi trò ú tim”, chừng ấy cũng đủ chứng minh: chấp nhận run rẩy cảm xúc để dệt thành ước mơ là bản lĩnh của một bản thể rất nhạy cảm, sẵn sàng đón nhận việc gì đến sẽ đến.
Vậy còng gió là người yêu của nhà thơ chăng? “Thương con còng gió giữa đêm trở về/ Cái thời em vẫn chân quê/ Lời thề lưng lửng tóc thề bay bay”. Liên tiến thể ấy chẳng khác nào như một phạm trù sắp đặt, người con gái mà tác giả yêu chính là con còng gió, con còng gió tinh nghịch mà nhút nhát ngoảnh lại lần cuối cùng rồi chui xuống hang cát là một hình ảnh rất nên thơ và sống động, bao năm tháng qua đi, em trong tôi vẫn vẹn nguyên cảm xúc, người viết đồ rằng đây là mối tình đầu của tác giả nên những kỷ niệm đã kết tinh trong trí não không hề bị sức ép của thời gian. Một hình ảnh của em rất dễ thương: ngày trẻ con ấy "lời thề lưng lửng - tóc thề bay bay" câu thơ thật đẹp, thật thú vị; nó bổ trợ cho cái liếc xéo của một khuôn mặt chân quê vừa cong vành mi bên bờ biển vắng là khúc giao thoa tình yêu của người con gái hiền ngoan và dễ thương. Và chỉ có một tình yêu như nắng đông hôn cành xuân mỏng thì mới vỡ òa phiên khúc vừa tím vừa hồng; cái lưng lửng trong thơ Lê Minh Dung rất thi vị ấy, là mở khép giao mùa, là đợi chờ tình yêu gọi mời.
Em cười liếc xéo… ô hay
Thế thôi mộng đã tràn đầy thời tôi...
Run rẩy, dại khờ rồi tràn đầy ước mơ của người con trai tuổi mới lớn dành cho người yêu là chất liệu quê được Lê Minh Dung thể hiện sắc nét trong hình hài bài thơ lục bát - một bài thơ tác giả viết khi đã đứng tuổi mà thật trẻ trung về thi pháp.
Với tôi đây là một bài thơ thật thú vị - một bài lục bát tôi yêu.
Đông Nguyên
(Hội viên Hội nhà văn TP.HCM)
ĐT: 0918739515
Nguyễn Xuân Ngọc - nguyenxuanngoc661939@gmail.com - 01677225720 - Hiệp Sơn Kinh Môn Hải Dương
(Ngày 08/07/2015 1:55:46)
EM XƯA
Tú Cười - butkim@gmail.com - - Hà Nam
(Ngày 10/10/2010 04:11:03 PM)
THƠ HAY...BÌNH SAY... |