ÁNH CHIỀU VÀNG
Dường như trong gió mây bay
Một lời nói thoảng rót say đất trời
Dường như một thoáng trong đời
Tay người chạm ấm tay tôi dịu dàng
Dường như trong ánh chiều vàng
Vườn yêu xao động mơ màng men môi
Dường như người đã xa rồi
Xế chiều tắt lịm vương rơi ánh vàng...
Nguyệt Vũ
Một ngày đầu hạ, bầu trời chợt mưa, chợt nắng... Khí trời ấm áp trong hương thơm ngan ngát của các loài hoa cứ mơ hồ, lẩn khuất khiến lòng ta lâng lâng vui... Guồng quay của cuộc sống bộn bề, hối hả dường như vẫn cứ mải miết…
Bất chợt trong tôi ngân lên giai điệu của bài thơ "Ánh chiều vàng" với những điệp khúc "Dường như" thật say đắm của nhà thơ Nguyệt Vũ.
Tự cho mình thả hồn trong cái mơ hồ lãng đãng để cùng nghe thoảng trong đất trời một lời yêu say đắm:
Dường như trong gió mây bay
Một lời nói thoảng rót say đất trời
Đam mê đến thế, ngọt ngào đến thế, ngu ngơ đến thế... thì chỉ có người đang yêu mới có thể cảm nhận được. Một chút gì đó rất mơ hồ như lời gió, của mây, nhẹ thoảng mà "rót say" trời đất, khiến cho cung bậc yêu thương tăng dần:
Dường như một thoáng trong đời
Tay người chạm ấm tay tôi dịu dàng
Từ vô hình như tiếng gió tiếng mây đến hữu hình như một bàn tay ấm áp. Yêu như thế. Khát khao như thế chỉ có thể là Nguyệt Vũ - “Bão của Trăng” mà thôi:
Dường như trong ánh chiều vàng
Vườn yêu xao động mơ màng men môi
Đam mê trong từng tứ thơ. Đắm say tới từng ngôn từ khiến người đọc cũng bị hút hồn, lãng du cùng tác giả để rồi bất chợt vỡ òa:
Dường như người đã xa rồi
Xế chiều tắt lịm vương rơi ánh vàng...
Hai từ "tắt lịm" trong câu thơ cuối này rất hay, sau hàng loạt những "Dường như" như biêng, như say trong cái "ảo" ngất ngây, ngọt ngào... chợt như giật mình "tỉnh ra" trong cái: "Dường như người đã xa rồi/ Xế chiều tắt lịm vương rơi ánh vàng...”.
Trong cuộc sống bộn bề này làm sao có thể lãng đãng mộng mơ mãi được, hình ảnh"người đã xa rồi" hợp lý với “xế chiều tắt lịm” trong nuối tiếc nhưng dư âm của nó vẫn còn"vương rơi ánh vàng..." . Khi người đã xa rồi, cuộc đời đã tắt lịm từ đó, chỉ còn lại thứ ánh sáng ảo giác xa xôi... Nguồn ánh sáng đã tắt lịm nhưng dư âm của nó vẫn còn lan tỏa trong tâm tưởng người đọc với chút ấm áp pha chút buồn se sắt. Nhưng thứ ánh sáng đó sẽ được lưu giữ trong tâm tưởng của "người trong cuộc" và người đọc.
Sự cuốn hút của bài thơ là ở cảm giác mơ hồ, xao động (chỉ là xao động thôi) với tâm trạng "Dường như - Một chút mơ hồ, một chút khát khao trong tâm trạng phấn khích trước cảnh sắc của đất trời, một hình ảnh thân thương tưởng chừng được cất sâu trong tâm tưởng, trong dĩ vãng, nay chợt ùa về da diết, đắm say nhưng mơ hồ trong cung bậc rất nhẹ, rất thoảng… Rất khát khao nhưng thánh thiện, e ấp để rồi "tắt lịm" trong nuối tiếc.
Hải Vân