Tháng tư… tôi nhớ quá nhánh phượng vĩ đỏ đến rưng lòng trong ngôi trường cũ – nhánh phượng người còn nợ tôi và chắc sẽ nợ cả đời. Kiếp sau gặp… có thể giữ lại đời cho nhau không nhỉ? Tháng tư... tôi luôn yêu tháng tư. Tháng tư màu nắng chừng nhạt hơn, bầu trời chừng xanh hơn, gió chừng mềm mại hơn… lòng chừng chơi vơi hơn. Tháng tư luôn níu tôi lại một góc đường khi bất chợt nhìn thấy cây phượng vĩ lấm tấm mấy bông đầu nghểnh mặt giữa trời khoe sắc thắm. Tháng tư luôn đỏ trong tôi một sắc nhớ đến chao lòng…
Tháng tư… tôi nhớ một góc phố mưa, góc phố lao xao người nhưng vẫn buồn chi lạ, nhớ quán kem nhỏ tôi ngồi một mình nhìn mưa qua khung cửa kính dầy và trong văn vắt một ngày tháng tư với những biến cố lớn trong đời… nhớ tôi, ngơ ngác qua phố lòng đây những cơn mưa phùn đến chênh chao muốn khóc. Tháng tư luôn là tháng nhắc nhớ nhiều điều của ngày tôi lớn. Là Sài Gòn tháng tư cứ ngơ ngẩn, bàng hoàng với nhiều biến động đến đau lòng. Là ngôi trường tháng tư vắng hoe đến nắng cũng thả nỗi buồn trên các dãy hành lang lặng lẽ. Là những con phố tháng tư ít cười, bóng người qua lại lơ láo những cái nhìn âu lo. Là những lá thư tháng tư từ một địa chỉ KBC… khứ hồi không có người nhận. Là tôi tháng tư buồn bã đến tận cùng, ngơ ngác đến tận cùng giữa những cơn mưa…
Tháng tư… tôi nhớ Thu Sâm, Đông Hạnh – nhớ chiếc xe đạp nhỏ tôi chở Thu Sâm vòng vèo qua phố tháng tư như một lời chào cho Sài Gòn tinh khôi ngày tôi lớn. Thu Sâm giờ xa vời vợi, Đông Hạnh cũng không biết thế nào. Sài Gòn giờ thênh thang đèn hoa… đôi khi bỗng lạ. Tôi thì cứ loay hoay với những nhớ quên như một hệ lụy. Tháng tư tôi nhớ người bạn trai một thời theo chân Ngọ và giàn hoa giấy tím biếc len lén một ánh nhìn. Tháng tư tôi nhớ lục bát của Trần Dạ Từ:
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
Trên môi ta vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó giòn tan,
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve ngày cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng, cỏ biếc, vườn xanh
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa
(Nụ hôn đầu – Trần Dạ Từ)
Tháng tư… bay về một sợi tóc thơm hương, bay về cọng nắng vàng quắt queo, bay về cái thứ kỷ niêm chắt chiu từng sợi nhớ. Tháng tư tôi thắp cho mình một ngọn nến hồng lặng lẽ đón mùa sang…
Hạ Dung_ Gió ...'s blog