Chủ nhật, 22/12/2024,


Tiếng lòng của một người con gái trọn kiếp vì yêu (09/03/2010) 

Không hiểu sao, cứ mỗi bài thơ của Dung Thị Vân xuất hiện là người đọc lại ưu tư trăn trở, có lẽ thơ của chị là những dằn vặt đau khổ nhưng lại hết sức trữ tình về một góc cạnh nào đó của tình yêu, điều mà không ai có thể không có.”Khai bút nhớ người” là một bài thơ mới như vậy.

 

KHAI BÚT NHỚ NGƯỜI

 

Đầu Xuân khai bút nhớ người

Cùng ai trong gió bên trời nắng Xuân

Hoa mai từng cánh bạc dần

Nhớ người năm cũ lạc vần thơ yêu.

 

Đêm Xuân khắc khoải bao điều

Tìm đâu giây phút một chiều hương xưa

Tìm đâu trong cõi gió mưa

Vòng tay hư ảo năm xưa hao gầy.

 

Sao đêm rơi chín tầng mây

Bên trời lặng lẽ trăng gầy cơn đau

Nhìn nhau lần cuối gục đầu

Tim ai vỡ vụn bên cầu tương tư.

 

Dung Thị Vân

 

 

     Dung Thị Vân là một nhà thơ của tình yêu, “Khai bút nhớ người” lại là một bài thơ tình hay của chị. Ngày xuân - ngày đầu của năm mới, các nhà thơ khi “khai bút” thường rất mênh mang, bảng lảng với “mây, gió, trăng, hoa, tuyết, núi, sông”, hoặc có thể là tình quê hương, đất nước, con người… nhưng cô gái trong thơ Dung Thị Vân thì lại mênh mang, ngậm ngùi với một tình duyên xưa cũ của mình, chắc “người ấy” đối với cô gái phải nghĩa tình sâu nặng lắm mới có thể khiến tác giả nhớ đến đầu tiên khi bước sang một mùa xuân mới:

 

Đầu Xuân khai bút nhớ người

Cùng ai trong gió bên trời nắng Xuân

 

     Cái sự nhớ của cô gái nó day dứt lắm, đau đáu lắm mà không thể làm gì được, thế cho nên càng nhớ mới lại càng đau. Có nhiều người khi nhớ về người xưa, tình cũ họ thường chỉ hay nhớ đến hình bóng, cử chỉ, tính cách mà thôi, ví như Vũ Thiên Kiều:

 

Dẫu là giây phút tình si

Đủ cho mãi nhớ trọn ghi dáng người

(Đơn phương)

 

Hoặc như Lê Duy Thái:

 

Anh ngồi uống rượu trăng suông

Ước gì ta được ấp ôm đầy lòng!

(Thương thầm)

 

Hoặc như Hàn Mạc Tử:

 

Chị ấy năm nay còn gánh thóc

Dọc bờ sông trắng nắng chang chang.

(Mùa xuân chín)

 

     Nhưng “cô gái” của Dung Thị Vân thì khác lạ, cô nhớ đến người ấy mà tưởng tượng ra người ấy đang rất hạnh phúc, đầm ấm mãn nguyện bên một ai đó nhưng lại không phải là mình, cho nên nỗi xót xa mới vô cùng vô tận và tăng lên bội phần đến nỗi héo hon mòn mỏi:

 

Hoa mai từng cánh bạc dần

Nhớ người năm cũ lạc vần thơ yêu

 

     Câu thơ mới ngậm ngùi, tủi phận làm sao. Cô gái cũng đẹp lắm chứ, đáng yêu lắm chứ, nhưng so với “người kia” tại sao cô lại thua thiệt đến vậy. Lẽ ra hạnh phúc ấy phải là của cô, cái sự sánh vai “trong gió bên trời nắng xuân” là cô mới đúng chứ, nhưng không phải vậy mà là người khác. Oái oăm quá, đớn đau quá. Bởi vậy cho nên cô đã tàn phai cả nhan sắc và tâm hồn cũng chỉ bởi chữ “yêu”.

 

      Người ta yêu người, được người yêu và kết thành đôi lứa mới đẹp làm sao, hạnh phúc biết bao, đắm say biết bao, còn cô, cô chỉ là cái bóng vô hồn. Tại sao thế? Vì cô bạc mệnh, cô chỉ có tình yêu đơn phương hay là tại “người ấy” phụ tình bỏ cô theo người khác… Dù với bất cứ lý do gì thì cô vẫn nhớ, vẫn yêu và quên cả bản thân mình. Cô chỉ biết buồn, chỉ tương tư mà không hề oán hận. Hình ảnh “Hoa mai từng cánh bạc dần” chính là thân phận của cô vậy.

 

       Ai có người mình yêu mà người ấy lại tung tăng, âu yếm, hạnh phúc bên người khác, mình biết, mọi người cùng biết mà chẳng thể nào giành lại được thì đau đớn, buồn bã lắm thay.

 

Đêm Xuân khắc khoải bao điều

Tìm đâu giây phút một chiều hương xưa

Tìm đâu trong cõi gió mưa

Vòng tay hư ảo năm xưa hao gầy.

 

     Nỗi nhớ thương đã được đằm xuống để khắc khoải, trăn trở với những kỷ niệm êm đềm khó quên nhưng chỉ còn là hư ảo xa vời, là sự luẩn quẩn rối bời, bây giờ biết “tìm đâu”, tìm đâu nữa? Cái thời khắc bên nhau dịu dàng, đầm ấm, tay trong tay thương mến ngọt ngào ấy đã tan vào trong thiên khí gió mưa, nào ai trả lại được đâu, đòi được đâu, thế mới khổ, mới tổn hao tâm trí, mới rã rời trong cõi sống trần ai.

 

     Đêm xuân, ai cũng vui, cũng rộn ràng đón chào hạnh phúc trong mái ấm gia đình và quên đi những điều đau khổ nếu có, bởi mỗi năm chỉ có một thời khắc giao mùa mà thôi, ấy vậy mà cô gái vẫn không thể nào quên được, phải chăng lúc mọi người hạnh phúc nhất lại chính là lúc làm nhói lên sự đau khổ nhất của sự mất mát hạnh phúc. Thế mới biết tình cảm của cô dành cho người ấy da diết, mặn nồng đến nhường nào. Đêm xuân, cô mơ tưởng đến người ấy với bao sự dày vò, ẩn ức mà vời vợi nỗi đau.

 

    Bây giờ cô chỉ ước ao có được một “giây phút” của “một chiều hương xưa” thôi, nhưng xem chừng ra là không thể, không bao giờ có được nữa rồi. Tất cả đã đi vào “cõi gió mưa” mất rồi, là của người ta rồi. Người ta đang quấn quýt, hạnh phúc bên nhau đầy ảo ảnh mãn nguyện, còn cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, trông theo mà xao xác hao gầy. Vòng tay ấy năm xưa từng ôm chặt lấy cô, xoắn xuýt trong cô, thế mà giờ đâu rồi nhỉ, chắc đang vần vũ nơi chốn phương nào, bên ai đó. Trời ơi!...

 

Sao đêm rơi chín tầng mây

Bên trời lặng lẽ trăng gầy cơn đau

Nhìn nhau lần cuối gục đầu

Tim ai vỡ vụn bên cầu tương tư

 

      Trong không gian của tình yêu, cô gái đã bị bị hụt hẫng, bị rơi lọt thỏm trong chín tầng không, cô chẳng là gì cả trong cái không gian ấy, nhưng bảo cô quên đi không nhớ thương day dứt, không dằn vặt đau khổ là điều không thể.

 

      Đêm xuân rồi cũng qua đi, tất cả rồi cũng trôi đi theo năm tháng. Cái gì không phải là của ta thì nào ta có thể đòi hỏi, có thể giành giật được không. Biết là như vậy, song nỗi đau trong lòng cô gái là không bao giờ tắt. Chính cái sự hụt hẫng ấy đã làm cho cô trở nên đơn côi, lặng lẽ âm thầm trong bể khổ: “Bên trời lặng lẽ trăng gầy cơn đau”, mỗi ngày cô càng thêm mỏi mòn trong đau xót, tương tư. Bởi không có được người ấy nên cô đã tan nát cả cõi lòng, cuộc sống của cô đâu còn có ý nghĩa gì, cô chỉ còn biết ôm mối tình si trong sầu thảm khôn cùng: “Nhìn nhau lần cuối gục đầu/Tim ai vỡ vụn bên cầu tương tư”.

 

     Trong cuộc sống thường ngày, có khi có những mối tình chỉ thoảng qua thôi cũng đủ làm trái tim ta rung động, xao xuyến, bồi hồi và thương nhớ khôn nguôi. Để rồi ngày đêm ta tơ tưởng, ta mong nhớ đợi chờ, ta ước ao cầu mong… và muốn được cùng người ấy thỏa lòng say đắm. Đó cũng là lẽ thường tình. Bời vậy, khi gặp tâm trạng cô gái (ấy là đoán vậy vì tác giả là nữ) trong bài thơ “Khai bút nhớ người” của Dung Thị Vân, ta bỗng thấy đồng cảm, xót xa cho một tình yêu.

 

      Bài thơ rất đẹp trong từng câu chữ, hình ảnh trong thơ rất gợi cảm phù hợp với một tâm trạng yêu, giọng điệu thơ mượt mà, êm dịu, nhẹ nhàng nhưng day dứt buồn, tiếng thơ nghe như dòng chảy của tâm hồn, như một lời thủ thỉ mà buốt giá trong tim. Tất cả tạo nên một cảm giác bâng khuâng, thương nhớ, buồn tủi, đau khổ của một trái tim yêu nhưng vẫn chứa chan tình cảm đằm thắm, nồng nàn. Người ấy ở phương trời xa kia có nghe không, tiếng lòng của một người con gái trọn kiếp vì yêu: “Sao đêm rơi chín tầng mây/ Bên trời lặng lẽ trăng gầy cơn đau/ Nhìn nhau lần cuối gục đầu/ Tim ai vỡ vụn bên cầu tương tư”.

 

Nha trang 20.02.2010

 

Lương Bá Hòa

Email: luongbahoa@gmail.com

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Dung Thị Vân - dungthivan2910@gmail.com - 0903 372219 - TP.Hồ Chí Minh  (Ngày 15/03/2010 09:36:23 PM)

    Dung Thị Vân xin thành thật cảm ơn Lương Bá Hòa đã viết lời bình bài thơ: "Khai bút nhớ người" và những bài trước cho DTV.Dù lời cảm ơn có muộn màng mong LBH thứ lỗi và hiểu cho nỗi lòng tác giả đến vô cùng.. Xin cảm ơn Lê Minh Dung và Nguyễn Thị Xuân đã có đôi dòng chia sẻ cùng thơ DTV.Đọc những dòng của LMD và NTX. .DTV hết sức cảm động và không biết nói gì hơn..

Tiếng lòng khóc ướt trang thơ
Tìm ai gối lẻ trăng mờ núi cao
Tìm ai nát một trời sao
Đêm cong gió bạt nghẹn ngào bóng ta!

Dung Thị Vân

  Nguyễn Thị Xuân - Xuan xinh_hp85 - 09 - Tổ 5 khu 2 Phường Dư Hàng Kênh Lê Chân Hải Phòng   (Ngày 14/03/2010 04:07:40 PM)
Tôi cũng như anh Lê Minh Dung,thành thật xin lỗi nhà thơ Dung Thị Vân, tác giả Lương Bá Hoài và bạn yêu thơ vì sự sơ suất trong phần ghi cảm nhận của mình. Mong chị đừng giận nhé! Tôi hi vọng tôi cũng như anh Lê Minh Dung, anh Lương Bá Hoà và bạn yêu thơ sẽ được đọc và chia sẻ những bài thơ hay của chị ngày càng nhiều trên diễn đàn thơ lục bát. Nguyễn Thị Xuân
  Lê Minh Dung - leminhdungifc@yahoo.com.vn - 0937999939 - Gò Vấp Thành Phố Hồ Chí Minh  (Ngày 12/03/2010 03:01:31 PM)

      Tôi rất lấy làm tiếc và thành thật xin lỗi nhà thơ Dung Thị Vân, xin lỗi tác giả bài viết và bạn yêu thơ, vì sơ ý trong phần ghi cảm nhận của mình khi đọc bài viết của tác giả Lương Bá Hòa ở trên, tôi đã viết tên nhà thơ Dung Thị Vân thành ra Vân Thị Dung. Xin đính chính lại cho đúng.
      Mong nhà thơ Dung Thị Vân đừng giận.

Vì Thơ nên mến nên yêu
Vì Tình lục bát thêm nhiều vấn vương.
LMD

  Lương Bá Hòa - Luongbahoa@gmail.com - 01682553228 - Nha trang  (Ngày 12/03/2010 12:31:48 PM)
Lương Bá Hòa xin trân trọng cảm ơn tác giả Lê Minh Dung và tác giả Nguyễn Thị Xuân đã cùng hòa điệu cảm xúc rất thấm đẫm, trữ tình, rất sâu sắc tâm trạng với cảm nhận của Lương Bá Hòa về bài thơ "Khai bút nhớ người" của Dung Thị Vân. Kính chúc hai tác giả sức khỏe và sáng tác thêm nhiều bài thơ hay cho bạn đọc cùng thưởng thức. Nhân đây, Lương Bá Hòa xin đính chính cùng hai tác giả : bài "Khai bút nhớ người' là của nhà thơ Dung Thị Vân chứ không phải là Vân Thị Dung. Xin trân trọng kính chào! Lương Bá Hòa
  Nguyễn Thị Xuân - Xuan xinh_hp85 - 0904527679 - Tổ 5 khu 2 Phường Dư Hàng Kênh   (Ngày 12/03/2010 02:42:27 AM)

      Cảm ơn anh Lương Bá Hoà đã khơi mạch nước ngầm - những cảm nhận về tình yêu trong bài thơ của nhà thơ Vân thị Dung.
      Tôi cũng chỉ là một người yêu thơ lục bát ,khi đọc được những vấn thơ hay cũng muốn trải lòng mình.
     Thơ của Kim Chuông thanh cao nhưng vẫn ẩn chứa đầy tâm sự, thơ Lam Luyến triết lý về tình yêu , thơ Đặng Vương Hưng hồn hậu nhưng vẫn thấy xót xa.
      Tình yêu có thể là màu hống nhưng đôi lúc cũng cảm thấy buồn vu vơ trong lòng. Đọc thơ ,nghe anh bình thơ cảm nhận như có mình có tình cảm của mình trong đó. Tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật buồn khi người con gái trong lòng vấn vương tình cảm mà không thể nói với người đàn ông mà cô ấy yêu chân thành ,sâu sắc. Cuộc đời người ta có nhiều khúc quanh mà không thể lý giải nổi tại sao tình cảm của cô gái ấy không được đền đáp nhưng tôi chắc rằng người đàn ông mà cô ấy yêu sẽ hiểu tâm tư cô ấy. Vì những người yêu nhau thì dù thế nào cũng sẽ về lại bên nhau mà thôi.
        Tôi nhớ tới Một người bạn của tôi gửi cho tôi một đoạn thơ đầy tâm sự như thế này.

Tình sao mưa nắng dạn dày
Đời sao sương gió đoạ đày khổ đau.
Không qua mà lỡ nhịp cầu.
Trọn đời ôm khối hận sầu xót xa
Duyên xưa không hẹn một nhà
Kiếp xưa tu biết được là bao nhiêu
Xót lòng yêu chẳng được yêu
Xa trông mây nước sóng chiều lại dâng!!!

     Tôi không thật hiểu trong lòng anh ấy nghĩ gì nhưng tôi cảm nhận được tâm sự của anh ấy.nếu anh ấy đọc bài thơ Khai bút nhớ người của nhà thơ Vân thị Dung anh ấy sẽ hiểu tâm ý của người con gái mà anh ấy thương nhớ.
      Tôi nhớ có người nói rằng thơ là nối những tâm hồn đồng cảm lại với nhau. Những người có lòng rồi cũng sẽ được đền đáp. Những người chung tình thì dù có ngăn cách xa xôi đến mấy thì cuối cùng họ cũng sẽ tìm được về bên nhau vì họ biết yêu và có niềm tin vào người yêu minh.
      Cảm ơn vì bài viết đầy ý nghĩa của anh và mong anh cho phép.

  Lê Minh Dung - leminhdungifc@yahoo.com.vn - 0937999939 - Gò Vấp Thành Phố Hồ Chí Minh  (Ngày 11/03/2010 09:41:43 AM)

     Trước tiên xin cảm ơn tác giả bài viết Lương Bá Hòa đã giới thiệu đến bạn đọc và người yêu thơ về nhà thơ Vân Thị Dung với bài thơ " Khai bút nhớ người" và những trích đoạn thơ hay của chị.
      Dưới ngòi bút thật tài tình của tác giả, người đọc càng cảm nhận hơn nữa về những dòng thơ DTV. Là một người yêu thơ, tôi cũng đã có dịp đọc nhiều thơ của chị được giới thiệu trên lucbat.com, trên các báo và những tập thơ chị in như NHƯ GIẤC MƠ, NẮNG ĐỔ VỀ ĐÂU, hay gần đây là tập thơ MIỀN GIÓ NGƯỢC.
     Những cảm nhận của tôi khi đọc thơ chị cũng rất lạ, những vần thơ cứ cuốn hút người đọc liền mạch cho đến câu chữ cuối cùng. Càng đọc càng thấy hay, mà say, mà ngẫm nghĩ về tình yêu, tình người, tình đời và tình quê hương...
      Đọc thơ DTV tôi thích nhất những bài thơ ngắn, thật ngắn, nhưng đủ gói ghém trao nhắn một khát vọng, một nỗi niềm:

Khi vui em ước là mây
Bay lên mái tóc anh đầy nắng mưa
Lúc buồn lại ước ngày xưa
Tấm thân gầy guộc tựa vừa vai anh (Tình em)

Hay chỉ bằng một khổ thơ ngắn trong ĐỘC ẨM, ta lại thấy DTV dâng đầy tình thương nhớ cha trong tâm khảm người con hiều thảo

Giọt cay giọt đắng ân tình
Con giờ uống cạn bóng mình không trôi
Cha về tro bụi đơn côi
Chuyện trần gian mải rối bời trong con.

Và tôi rất thích những dòng thơ lãng mạn này

Người về vạt áo mong manh
Tự dưng nhớ rét rồi thành nhớ nhau
Heo may chơm chớm mái đầu
Bàn tay ai vẫy như màu lá chao. ... T'

ôi chỉ muốn viết thêm cảm nhận của mình về thơ của DTV nhân đọc bài của TG Lương Bá Hòa với tình cảm của một người yêu thơ, xin quá giang anh và comment trong bài viết mong anh cho phép.

Kính. Lê Minh Dung.

Các bài khác: