Đặng Vương Hưng
(Cho Hiền Thảo)
Bố từ biên giới Lạng Sơn
Mỗi năm về với mẹ con một lần
Đường xa giục bố nhanh chân
Tàu xe cũng chả ngại ngần gì đâu
Ngày bố mẹ mới yêu nhau
Bao mơ ước cũng bắt đầu từ con
Ông trăng khuyết, ông trăng tròn
Chỉ thương vất vả mẹ con ở nhà
Bố đi biền biệt nơi xa
Mình mẹ lam lũ cửa nhà sớm trưa
Mùa này lắm nắng nhiều mưa
Nằm trong bụng mẹ con chưa biết gì
Nỗi buồn bố đuổi nó đi
Còn niềm vui đến bố thì chia đôi
Ở nơi cuối đất cùng trời
Cái thương cái nhớ biết ngồi bên nhau...
Bây giờ con chưa hiểu đâu
Nhưng mai sau...khi mai sau đến rồi...
(10-1982)
“Đừng nghĩ rằng người lính chỉ biết có vũ khí và súng đạn. Đừng cho rằng họ đã chai sạn vì trận mạc và dửng dưng với cuộc sống gia đình. Bài thơ “Nói với con khi chưa ra đời” là một minh chứng cho điều ấy.
Hình ảnh đứa con bao giờ cũng là hiện thân của tình yêu, hạnh phúc và mơ ước của lứa đôi. Và những người lính xa nhà khi sắp được làm cha, làm mẹ lại càng cảm nhận thật sâu sắc điều này.”
(Lê Đình Thắng)
“Người cha trò chuyện với con mình khi đang còn nằm trong bụng mẹ. Đó là những lời tâm tình thủ thỉ thật máu thịt và thiêng liêng. Nhưng hình như nhưng lời nói này không chỉ dành cho riêng đứa trẻ, mà cả người mẹ và những người xung quanh nữa.
Bởi vậy, bài thơ còn là một lời “nịnh” vợ rất khéo. Có người vợ nào nỡ trách chồng mình khi nghe những giãi bày đầy yêu thương và trân trọng như thế!'
(Hoài Hương)