Đặng Vương Hưng
Lạ lùng chưa những đường rừng
Đi một bước cũng chập chùng núi non
Dấu chân mài đá núi mòn
Đá thì vẫn thế, núi còn nguyên đâu!
Một cây cũng bắc nên cầu
Đèo cao, dốc đứng, suối sâu... coi thường
Chẳng cần cột số chỉ đường
Vẫn ngang dọc khắp bốn phương theo người...
Giữa rừng, dù một mình thôi
Cũng không lo sẽ là người cô đơn
Tiếng chim san sẻ vui buồn
Khát thì uống nước suối nguồn mát trong
Quả rừng - đỡ lúc đói long
Hương rừng - vơi nỗi nhớ mong quê nhà
Nhìn thì gần, đi thì xa
Quanh co lắm khúc như là ú tim...
Lạc rừng - tiếng hú đi tìm
Xem cây đoán suối, nghe chim đoán người
Nhìn sao biết được phương trời
Ngắm trăng thì biết mai rồi nắng, mưa...
Bạt ngàn rừng rậm, rừng thưa
Người đi đánh giặc như vừa bước ra
Bao nhiêu rừng trẻ, rừng già
Dấu chân người lính đã qua một thời...
Đường rừng - Thương lắm bạn ơi!
Ở thành phố chẳng xa vời núi non
Những khi nườm nượp xe bon
Bâng khuâng lại nhớ những con đường rừng.
1980
“Những người lính Cụ Hồ thời nào cũng gắn bó với rừng, như gắn bó với quê hương đất nước. Trong kháng chiến chống Pháp, chiến khu Việt Bắc luôn khiến ta nhớ tới câu thơ “Rừng che bộ đội, rừng vây quân thù”.
Những năm kháng chiến chống Mỹ, biết bao người đã “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”. Từ những cánh rừng bạt ngàn ấy, đoàn quân cách mạng đã tràn về đồng bằng, tràn về thành phố để giải phóng hoàn toàn miền
Chính những “dấu chân người lính” in trên “đường rừng” năm xưa đã trở thành những “bài ca không quên” trong cuộc sống hôm nay.”
(Hoài Hương)
“Đọc xong bài thơ, tôi chợt nghĩ: Thì ra những điều bình dị quanh ta, đều không phải ngẫu nhiên mà có!
Ngay như con đường thênh thang ta đang bước, xa xưa lắm rồi có thể nó cũng là một con đường mòn và đường rừng thôi. Và chắc chắn con đường rừng và đường mòn ấy không thể tự dưng mà biến thành đại lộ như ngày hôm nay. Nó phải do công sức, mồ hôi, nước mắt, thậm chí là cả máu của bao con người.
Bỗng dưng cảm thấy mình có lỗi với ai đó?...”
(Lê Đình Thắng)
“Đời lính đánh giặc gian khổ hy sinh. Là máu, là mồ hôi nước mắt thấm đẫm cây rừng, đường rừng.
Vượt lên nhọc nhằn lo toan, người lính biết yêu hơn từng tấc đất quê hương có những cánh rừng già, rừng trẻ. Tình yêu đó còn mãi với năm tháng, với con đường đi đến bình yên.”
(Đỗ Hoàng)