Đặng Vương Hưng
Ở nơi đầu núi, đầu sông
Lá thư đến bọn anh mong đứng ngồi
Ở nơi cuối đất cuối trời
Cái thương cái nhớ hóa lời tình ca
Ở nơi mây gió giao hòa
Giọt mưa rơi xuống sẽ là của chung
Ngổn ngang núi, bạt ngàn rừng
Cái nhìn tưởng đến vô cùng bao la...
Những chàng lính trẻ, lính già
Giống nhau ở nỗi nhớ nhà đấy thôi
Điếu thuốc chia đều từng hơi
Bàn tay ấm chẳng muốn rời nhau đâu
Chỉ thương cái áo bạc màu
Và cây súng phải dãi dầu nắng sương
Vô tình thôi cũng vấn vương
Để người cứ nhớ cứ thương nhau hoài
Phiên gác thức với đêm dài
Thời gian trôi chậm gấp hai ở nhà
Nơi đây thèm cả tiếng gà
Nằm mơ trẻ khóc, mẹ à ơi ru...
Dáng núi hiền như mùa thu
Lắng nghe thấy được tâm tư lòng người
Là khi nghiêng ngả tiếng cười
Nỗi buồn đi trốn, niềm vui ùa về!
Lạng Sơn, 1982
“Nhớ nhung người yêu từ nơi biên ải xa vời, chỉ biết giãi bày tâm tư với đồng đội, với núi non. Cái ý sâu lắng, cái tình mới tha thiết và đẹp nhường nào. Cuối cùng, hy vọng cánh thư bay về và đến tay người thương... Điều ngỡ như giản dị đó lại chỉ có trong tâm hồn của những nhà thơ mặc áo lính.”
(Đỗ Hoàng)
“Trẻ hay viết dài, già thường viết ngắn. Nhưng thư thường chỉ viết riêng cho một người. Những ai ngoài cuộc thường khó mà thấy cái hay, tìm được sự đồng cảm.
Chàng lính trẻ Đặng Vương Hưng đã hồn nhiên kể rất nhiều thứ riêng tư. Đó chính là điều cảm mến nhất của lá thư bằng thơ. Nó giống như những trang nhật ký một thời trai trẻ của anh vậy.”
(Vũ Nho)
“Tiền đồn heo hút xa xôi
Núi non trùng điệp hát lời quân ca
Ra đi bảo vệ sơn hà
Lính già, lính trẻ đều là bọn anh
Cùng chung ước nguyện, tâm thành…”
(Huỳnh Văn Hồng)
“Có lẽ chỉ những ai đã từng là người lính biên cương mới thấu hiểu và đồng cảm với những gì nhà thơ trẻ suy nghĩ. Anh kể về những nỗi khó khăn, vất vả, thiếu thốn mà cứ như không, cũng chẳng cần phải thi vị hóa làm gì.
Có thể coi “Viết cho em từ biên giới” là một bức thư tình của lính. Dù không có lời yêu thương hoa mỹ nào trong đó, nhưng ẩn chứa đằng sau những câu chữ giản dị mộc mạc ấy là tình yêu thương nồng nàn, gắn với ước mơ về một cuộc sống bình dị. Đó là tình yêu của đồng chí, đồng đội; tình yêu quê hương, đất nước và lớn hơn cả là tình yêu Tổ quốc.”
(Hoài Hương)