VIẾT ĐÚNG NGÀY valentine - VIẾT CHO TUỔI ĐANG YÊU
TÌNH NHÂN ƠI
Đôi quang treo một gánh tình
Anh ơi đừng để chúng mình bập bênh
Xuống lên chữ nhớ lênh đênh
Ai làm nặng nhẹ bồng bềnh chữ yêu
Em đang còn chút nắng chiều
Để cho đỉnh núi ít nhiều mây vương
Anh là ngọn gió đêm trường
Thổi em lành lạnh con đường trong mơ
Em đang buộc chặt câu chờ
Trao anh cởi nút dây tơ hẹn hò
Em đang cất tiếng gọi đò
Anh sang chở hộ chuyến vò võ mong
Lê Gái
BÌNH THƠ NHÀ GIÁO NHÀ THƠ
DONG LE XUAN
Hiểu đúng ý nghĩa của Ngày Valentine thì chữ TÌNH NHÂN và lời gọi TÌNH NHÂN ƠI là trong sáng và thánh thiện. TÌNH NHÂN là người tình. Ai mà không có người tình. Vì ai mà không có một thoáng xao lòng. Biết bao người luôn sống với người tình trong mộng.
Chị VIẾT CHO TUỔI ĐANG YÊU. Người lớn rồi ai mà không đang yêu hở chị. Chị sợ người đọc hiểu nhầm chị là ĐANG YÊU cho nên chị giơ ra chiếc nón ba tầm che để giấu mình đi. Nhưng khi chị hóa thân vào tâm trạng của nhân vật " em" thì tình yêu với cảm xúc yêu nồng nàn, khát khao yêu cháy bỏng lại không thể giấu vào đâu được:
" Em đang còn chút nắng chiều
Để cho đỉnh núi ít nhiều mây vương
Anh là ngọn gió đêm trường
Thổi em lành lạnh con đường trong mơ
Em đang buộc chặt câu chờ
Trao anh cởi nút dây tơ hẹn hò"
Có thể xem như đây là lời Tự thú trước hoàng hôn được không chị?... Chị cứ mạnh dạn nhận đây là tâm tình thật của chị ở cái tuổi xế chiều cũng có sao đâu. Không là tâm trạng thật thì không thể viết những câu thơ gan ruột như thế này:
"Em đang buộc chặt câu chờ
Trao anh cởi nút dây tơ hẹn hò"
Rất kín đáo, đầy ý tứ nhưng cũng đầy trông chờ, ao ước. Chữ "buộc" ở câu trên với chữ "cởi" ở câu dưới sao mà tinh tế thế! Nhưng mà thần tình nhất vẫn là cụm từ " cởi nút dây tơ hẹn hò"
Cái dây tơ đó vừa cụ thể vừa trừu tượng vừa mỏng manh ởm ờ vừa bền chặt vĩnh hằng. Cái "nút dây tơ hẹn hò đó" chỉ những người phụ nữ, chỉ những người yêu thật mới biết là như thế nào và mới viết được thành thơ như thế! Người giả vờ yêu để làm thơ tình không viết được như vậy chị ạ!
Người phụ nữ ở độ tuổi "còn chút nắng chiều" vẫn còn yêu, không có gì là không bình thường. Chỉ có điều tình yêu trong họ tiến triển cẩn trọng, mạnh mẽ mà không vồ vập, từng nấc lắng đọng, đằm sâu. Để có được " đỉnh núi ít nhiều mây vương" , để có được "anh là ngọn gió đêm trường/ thổi em lành lạnh con đường trong mơ" là cả một sự giành giật, một sự khẳng định đầy bản ngã. Chính điều đó đã đặt chị trong sự lựa chọn chu đáo khi mở đề bài thơ.
Thơ trữ tình lục bát của chị luôn luôn có ba phần rất rõ ràng. Chị thường dùng hai câu cho Mở bài và hai câu cho Kết luận. Vậy mà ở đây chị dùng đến 4 câu cho mở bài. Chị rào chị đón, chị giải bày cặn kẻ lắm:
"Đôi quang treo một gánh tình
Anh ơi đừng để chúng mình bập bênh
Xuống lên chữ nhớ lênh đênh
Ai làm nặng nhẹ bồng bềnh chữ yêu"
"Gánh tình" mà cuộc đời đã đặt lên vai kiếp người, ở người này khác người kia là ở chỗ giữ được thăng bằng hay là để nó " bập bênh". Chỉ có " chữ nhớ", "chữ yêu" mà " bập bênh" " lênh đênh", " bồng bềnh" "xuống lên" qua bao ghềnh thác sóng gió.
Phải chuẩn bị một tâm thế như thế để nói TÌNH NHÂN ƠI: " Em đang còn chút nắng chiều" để kết lại với lời dặn dò:
" Em đang cất tiếng gọi đò
Anh sang chở hộ chuyến vò võ mong"
Mở ra , kết lại sao mà nhịp nhàng, chặt chẽ, lô gíc thế!...Nghe mà thương cảm sâu sắc quá. Càng thương cho "tiếng gọi đò" khắc khoải "vò võ " đó bao nhiêu càng trân trọng khát khao tình yêu của nhân vật " em " này bấy nhiêu.
VIẾT ĐÚNG NGÀY VALENTINE, VIẾT CHO NGƯỜI ĐANG YÊU với tiếng Gọi đò yêu như chị quả là viết từ gan ruột, viết bằng chính cái tâm cái tình của mình đúng không chị Lê Gái?!
DLX
BÀI HOẠ
Thế gian nặng, nhẹ chữ tình
Nào đâu phải chỉ riêng mình bấp bênh
Biển thì rộng lắm mông mênh
Khát khao sóng mãi vẫn dềnh nỗi yêu
Ai đi nhặt nắng ban chiều
Nhớ câu thơ hẹn thêm nhiều vấn vương
Vần yêu bút thảo canh trường
Lời yêu có lắm ngả đường... vẫn mơ
Đêm thao thức ngày mong chờ
Phận không
Chớ gỡ mối tơ rối vò...
Bến xưa giờ vắng bóng đò
Bồi hồi tâm trạng tiếng hò đò ơ..i !
T.B.C