Thứ bảy, 27/04/2024,


Dã quỳ xưa (Nguyễn Văn Tâm) (08/11/2017) 

 DÃ QUỲ XƯA

 

Nguyễn Văn Tâm


Mê sao một đoá dã quỳ
Vàng lên như nắng rực
khi cuối mùa
Tên em như thật như đùa
Nửa hiền từ lạ nửa chua ngoa đời


Núi đồi bừng tỉnh
sáng ngời
... hết thu
giật thót
mùa dời hư không
Ấm cùng với chiếc chăn bông
Mùa hoa góp nắng
mùa đông trở mình


Bên nhau chan chứa ân tình
Rừng hoa xào xạc kéo bình minh lên.

 


N.V.T

 

 

__________________
Tác giả Nguyễn Văn Tâm (Đà Lạt)
Email: tamnv2013@gmail.com

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Kiều Huệ - kieuhue_2007@yahoo.com.vn - 0907160178 - CLB Luc bát Sài Gòn  (Ngày 09/11/2017 23:27:52)

Đà Lạt đã vào mùa Dã quỳ là mùa KH thích lên ĐL nhất
Cảm ơn TG Nguyễn Văn Tâm ,có bài thơ "Dã quỳ xưa" khiến lòng mình nhiều cảm xúc...
Chúc bạn thơ luôn vui khỏe,dạt dào cảm tác

MÙA HOA DÃ QUỲ


Trời Đà lạt đã sang đông.
Vi vu gió hát rừng thông đại ngàn
Đồi hoa quỳ nở rực vàng.
Vươn mình khoe sắc mênh mang núi rừng

Chợt nghe cảm xúc rưng rưng.
Đường lên con dốc xưa từng dìu nhau.
Dã quỳ đã nở thắm màu
Nồng nàn quyến rũ tình đầu sao quên

Cánh hoa ngậm hạt sương đêm
Long lanh hoang dại bên thềm đợi xuân
Nỗi lòng sao lắm bâng khuâng
Màu hoa khắc họa thêm phần nhớ nhung

Miên man tâm ánh trập trùng
Dã quỳ vàng rực một vùng hoang sơ
Sắc tình nhuộm đẫm hồn thơ
Để ta mê đắm ngẩn ngơ nhớ người

Các bài khác: