Thứ bảy, 27/04/2024,


Vấp tình (Ngọc Tình) (14/10/2016) 



VẤP TÌNH


NGỌC TÌNH

 

Vấp tình một sợi tóc thôi
Mà chiều thu vắng bồi hồi nhớ thương
Cánh cò lặn lội gió sương
Người ơi còn nhớ má hường em xưa?

Tháng năm phai nhạt nắng mưa
Tóc xanh đã bạc rụng thưa cuối đời
Mồng tơi chùm tím lại rơi
Níu chân dĩ vãng mây trời xa xa

Lặng thầm song cửa trăng ngà
Đầu đình áo sứt đường tà ngóng trông
Muối gừng cay mặn còn không
Người ở đâu! lá sen Vòng cốm xanh?

Vịn vào cành trúc mong manh
Gói thơ lục bát hương lành gửi nhau…
NT




Lời bình: Nguyễn Xuân Dương

 

    Đối với các nhà thơ cái gì cũng không thể và có thể kể cả việc vấp một sợi tóc hay chính sợi tóc đó không thể vấp một cái chân gà con. 

“ Vấp tình một sợi tóc thôi” 

Chắc chắn rằng cái sợi tóc ấy phải là sợi tóc như nhà thơ Trịnh Văn đã viết:

“ Mỗi sợi tóc đàn bà mang một lá bùa câm”

Chỉ có thể những sợi tóc đàn bà như thế - Những sợi tóc đã chứa chất trong đó những lá bùa mê thuốc lú. Những sợi tóc có thể buộc chặt những trái tim dại khờ. Nhưng cái vấp ở đây không thể là vấp chân vấp tay mà là vấp vào ánh mắt vào con tim của những kẻ sy tình. Cũng chính vì thế sợi tóc đó đã 

“ Mà chiều thu đó bồi hồi nhớ thương”

Kể từ chiều thu ấy khi vấp vào sợi tóc là thương là nhớ là mất ăn mất ngủ. Thế nhưng lại không được ở bên nhau. Đời người ta cứ như những cánh cò di trú tha hương để rồi nỗi thương nhớ đã trở thành hành trang trên nẻo đường mưu sinh gió bụi:

“Cánh cò lặn lội gió sương
Người ơi còn nhớ má hường em xưa?”


Trên mọi nẻo đường anh đi đầy sương gió anh còn nhớ đến em không. Đôi má hồng vẫn mãi chờ anh. Liệu thời gian và gió bụi cuộc đời có làm cho anh quên đi tất cả.

“Tháng năm phai nhạt nắng mưa
Tóc xanh đã bạc rụng thưa cuối đời
Mồng tơi chùm tím lại rơi
Níu chân dĩ vãng mây trời xa xa”


Nỗi xa xót ở đây đã được đẩy tới tận cùng. Người con gáicứ thế đợi cờ cho hết tháng năm cho đến khi “ Tóc xanh đã bạc rụng thưa cuối đời”. Có nỗi đợi chờ nào dài hơn như thế ?.Nhưng tôi tin đó chỉ là nỗi đợi chờ sâu thẳm trong long mà thôi. Không thể vì anh mà em phải hy sinh thiên chức làm vợ làm mẹ của người phụ nữ . Phải thế không anh?.Đúng như thế, đây chỉ là dĩ vãng thôi -một dĩ vãng xa xăm lăm lắm,.ở mãi cuối trời chứ không thuộc về hiện thực. Trái mồng tơi mực tím của tuổi thơ giờ vẫn rơi và cũng chính vì cái quả mồng tơi ấy luôn nhắc về trong em nỗi nhớ khát khao cháy bỏng 

“ Lặng thầm song cửa trăng ngà
Đầu đình áo sứt đường tà ngóng trông
Muối gừng cay mặn còn không
Người ở đâu! lá sen Vòng cốm xanh?”

Kể từ mùa thu ấy từ khi cánh cò biền biệt ly quê đã bao đêm rồi em ngóng chờ anh bên khung cửa dưới ánh trăng ngà ngọc càng làm cho em dày thêm nỗi nhớ. Cứ mỗi chiều chiều em ra sân đình lại nhớ về tấm áo của anh – Tấm áo sứt chỉ đường tà ấy giờ đây ai khâu ai vá cho anh. Những tưởng gừng cay muối mặn có nhau nào ngờ …Người có nhớ không những hạt cốm làng Vòng gói trong cái lá sen vừa xanh vừa thơm ngát mà hai đứa đẫ từng rúc ra rúc rich sẻ chia cho nhau từng hạt cốm dẻo thơm và xanh như ngọc.Tất cả chỉ còn là dĩ vãng
 
“Vịn vào cành trúc mong manh
Gói thơ lục bát hương lành gửi nhau…”

Vâng không còn gì nữa. Em chỉ còn biết lấy câu thơ lục bát để bày tỏ để gửi gắm . Em biết làm gì hơn được. Tất cả đều là số phận . Vì thế em có dám trách anh đâu và cũng không thể tự trách mình để anh vấp vào sợi tóc oan nghiệt ấy. Phải thế không anh. Dù cho không muối mặn gừng cay,.không chung chăn chung gối thì còn chút duyên lành ta giữ cho nhau để đi trọn cuộc đời anh nhé!


                                                  
Bắc Ninh một ngày cuối thu 2016-Nguyễn Xuân Dương

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: