Đặng Vương Hưng
Lòng ai mưa gió bời bời
Cái đêm ghế đá tối trời công viên
Tôi thì im lặng bên em
Em ngồi như... Phật, khát thèm bên tôi
Chắc gì ai đã quên rồi ?
6-1992
“Cái khéo là tác giả đã làm cho người đọc cùng "tưởng tượng" với mình. Mặc dù cả hai đều tỏ ra "gìn giữ lắm" (Nguyễn Duy) "Em ngồi như... Phật, khát thèm bên tôi". - Nhưng không ai tin đâu, bởi tư thế rõ ràng là Phật, mà trái tim kia lại chẳng Phật chút nào!”
(Trương
“Bài thơ rất kiệm từ (chỉ có 5 câu mà được chia tới 3 đoạn). Tôi không tin rằng đó chỉ là sự "tưởng tượng", bởi nó rất cụ thể, chi tiết, ấn tượng và sống động tới mức không thể bịa đặt.
Nhưng mà, có thể tác giả đã hư cấu thật, bởi thời nay hiếm có đôi trai gái nào ngồi với nhau trong đêm tối trời ở ghế đá công viên mà lại đứng đắn, nghiêm túc như hai... pho tượng phật trong chùa vậy!”
(Lê Đình Thắng)
“Vâng, tưởng tượng bao giờ cũng chủ quan, nhưng chủ quan ở đây lại đáng tin lắm, chả thế mà lòng từ mưa gió bỗng trở nên im lặng!"
(Nguyễn Trọng Hoàn)
“Vừa nói "Em ngồi như ...Phật", rồi lại phán luôn là em đang "khát thèm bên tôi". Có oái ăm không? Thì ra chỉ là sự "suy bụng ta ra bụng người". Nếu nói hư cấu là dựng nên câu chuyện bằng tưởng tượng, thì ở đây tác giả chỉ... giả vờ "tưởng tượng" đấy thôi.”
(Hồ Thuỷ Giang)
“Có gì khổ cho bằng bên cạnh một hồ nước mát lạnh, trong veo, nhưng lại phải chịu một cơn khát đến cháy người. “Tình chỉ đẹp khi trong tưởng tượng”. Và có lẽ sợ vỡ, sợ tan khi ta chạm vào mong thỏa cơn khát, nên cứ sống trong sự “tưởng tượng” để mơ, để thèm, để rồi đau đớn với nỗi nhớ triền miên về một mối tình đẹp nhưng chỉ để ngắm mà không được tận hưởng.
Trong cuộc sống thực quả có những người như thế (kể cả đàn ông!). Họ nhát gan, không dám đối đầu với sóng gió, không dám đấu tranh để giành lấy tình yêu cho mình. Đành cứ mãi mãi thèm, mãi mãi khát và mãi mãi hối tiếc. Tình yêu với họ chỉ có trong tưởng tượng, nó giống như chiếc bóng của cuộc đời.”
(Hoài Hương)
“Bài thơ đã lột tả được tâm trạng của hai người mới yêu nhau. Đó là một mối tình thật đẹp, trong trắng và nên thơ. Cho dù chỉ là sự “tưởng tượng” thôi, thì đó vẫn là những kỷ niệm đẹp nhất trong đời của mỗi chúng ta.
(Huỳnh Văn Hồng)
"Đọc lên ngỡ như chẳng có gì. Nhưng người đọc bị ám ảnh. Bởi sự mơ hồ của tứ thơ? Bởi sự mơ hồ của tâm trạng? Sức mạnh của sự tưởng tượng là ở chỗ nó đã gieo vào lòng người những ấn tượng khó quên".
(Đoàn Tuấn)
“Phút giây im lặng là sự cô đọng của không gian và thời gian. Vạn vật dường như ngừng chuyển động trước sự “tưởng tượng” ấy.
Phải chăng “lòng ai” cũng chính là “lòng anh” và “lòng em”?”
(Nguyễn Bích Hạnh)