Chủ nhật, 22/12/2024,


TỰ HOẠ (25/06/2008) 

Đặng Vương Hưng 

Không còn trẻ, cũng chưa già

Người ta bảo hắn đang là... đàn ông.

 

Người hắn yêu đã lấy chồng

Còn người yêu hắn sống cùng có con.

 

Mộng mơ ngày tháng mỏi mòn

Chưa vuông nhà cửa, chưa tròn công danh...

 

Bỏ làng xóm, ra thị thành

Từ rừng về phố, vẫn anh quê mùa

 

Kệ cho trời nắng với mưa!

Hắn đâu chịu hiểu mình chưa biết gì

 

Dại, khôn, hay, dở...  Thôi thì...

Hắn vẫn là... hắn - Có gì khác đâu!

 

Dẫu chưa bạc tóc, dài râu

Hắn đã tưởng tượng... kiếp sau đời mình

 

Rằng yêu, thì thật đa tình

Và khi giận dữ lặng thinh cửa nhà...

 

Hắn như vậy đó em à!

Đừng quen biết hắn mẹ cha buồn rầu...

Tháng 12-1996

                             

“Có thể coi bài thơ như một bản Sơ yếu lý lịch... tình cảm mà nhà thơ tự khai về mình. Trong đó, có đủ các yếu tố: Tuổi tác, giới tính, tình trạng hôn nhân, nhà cửa, quê quán, trú quán, sở thích, quan niệm về tình yêu và cuộc sống... 

Nếu đúng vậy thì “hắn” đã thật thà tới mức đáng ghét, bởi đã dũng cảm khai tuốt tuồn tuột những riêng tư của mình trước thiên hạ. Nhưng cũng vì thế mà “hắn” quả là một “gã tội phạm” rất... đáng yêu!”

                                         (Lê Đình Thắng)

 

“Bức chân dung ẩn giấu nụ cười nhẹ nhàng tự giễu mình nhưng cũng rất hiểu mình.

Chính từ nụ cười thấp thoáng ấy, tác giả đã tạo được cái “duyên” cho bản thân và gây sự tò mò cho bạn đọc: “Hắn” là ai? Có đúng như “hắn” đã nói về mình không?

 Có lẽ cách kiểm chứng tốt nhất là phải... làm quen với “hắn”!”

                                            (Hoài Hương)

 

“Thực ra hắn biết rất nhiều

Nhưng mà hắn lại tự kiêu... chưa gì!”

                                (Bùi Tuyết Nhung)

 

“Thơ “hắn” viết chẳng cầu kỳ / Nhưng mà chẳng thể đọc đi một lần / Đọc đi, đọc lại... bần thần / Khen cho “hắn” nhả nên vần tơ vương”!

                                 (Nguyễn Đình Trọng)

 

“Bức tự họa (có phần biếm họa) chi tiết tới mức khiến ta tưởng tượng rằng tác giả đang soi gương để tự kể về mình. Và dù được vẽ bằng... thơ, nó vẫn hiển hiện với những sắc màu riêng biệt và lộ rõ một chân dung rất riêng.”

                                                 (Vũ Nho)

 

“Kể về mình khá trung thực. Thái độ có phần tự giễu. Mà chỉ những người tự tin lắm mới dám mang mình ra để mà... cười trước thiên hạ một cách đáng yêu như thế.”

                                       (Ngô Thanh Tú)

 

 

-------

Trích HỌC QUÊN ĐỂ NHỚ

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: