Đặng Vương Hưng
Thuốc thang không đủ tiền mời
Cơm canh lạnh nhạt, lệch đôi đũa mòn
Và em chẳng hát ru con
Thờ ơ ánh mắt héo hon nụ cười
Niềm vui trốn chạy đâu rồi?
Nỗi buồn hớn hở dạo chơi đầy nhà...
Năm 1990
"Chơi chơi buồn, chơi chơi tự trào. Người làm thơ muốn mượn thơ giải sầu trước cảnh ngộ. Nào có xong. Càng muốn trốn nó càng vận vào mình.
Đọc mà thương về một thời..."
(Phan Quế)
"Có lẽ hạnh phúc thường bắt đầu từ những điều tưởng như đơn giản nhất của cuộc sống thường nhật. Không ai muốn gia đình mình bị "hoàn cảnh" nghèo khó và ốm đau. Nhưng có thể ta sẽ không nhận ra niềm vui nếu không có nỗi buồn; không cảm thấy đầy đủ nếu chưa bao giờ bị thiếu thốn...
"Những ngày ốm" có thể chỉ là khoảng thời gian rất nhỏ, hay "lát cắt" của một đời người. Nhưng nó cũng có thể là tất cả, nhất là khi Niềm vui trốn chạy đâu rồi? / Nỗi buồn hớn hở dạo chơi đầy nhà”.
(Hoài Hương)
"Bài thơ rất ngắn gọn, chỉ với sáu câu, lại chia ba đoạn, nhưng đã nói được thật nhiều điều: Cái nghèo khó, sự đau ốm bệnh tật, và hạnh phúc gia đình... Từng câu thơ đa nghĩa cứ ám ảnh, khiến ta day dứt không yên."
(Lê Đình Thắng)
"Vẫn là tình cảm đằm sâu, một niềm thương vợ đến xót lòng của người chồng, nhưng ở đây lại trong tình cảnh rất cụ thể đến chi tiết: Chồng ốm đau, trong nhà đồng tiền đã cạn, với những bữa ăn thiếu thốn, khốn khổ. Bởi thế, căn nhà đã vắng tiếng ru con vì người vợ đang Thờ ơ ánh mắt héo hon nụ cười...
Bài thơ rất kiệm lời, nhưng có lẽ cũng vì vậy mà người đọc lại càng đồng cảm được nỗi xót xa cay đắng nhiều hơn cùng tác giả."
(Nguyễn Hoàng Mai)
----------
Trích HỌC QUÊN ĐỂ NHỚ