THUYỀN MỘT MÁI CHÈO
Thuyền anh chỉ một mái chèo
Chòng chành trên bến đò chiều xót xa
Ngày nào cũng đợi em qua
Chợ chiều tan muộn sông nhòa bóng đêm
Có lần chỉ một mình em
Cũng thành một chuyến lặng êm qua đò
Có hôm không hẹn không hò
Vô duyên em vẫn ra đò - gặp anh.
Tơ tình vốn đã mỏng manh
Thương anh mà chẳng nói thành lời yêu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Nhìn thuyền anh một mái chèo sang sông
Cánh tay áo trái bỏ không
Vô hồn in bóng xuống sông nhạt nhòa
Bị thương ở chiến trường xa
Về quê làm lái thuyền qua sông Cầu
Qua đò sợ bến sông sâu
Sợ thuyền một mái chèo lâu, chòng chành
Thương anh em góp cùng anh
Sửa thuyền thêm mái cho thành chèo đôi
Anh bên lở, em bên bồi
Góp chung một bến tình đời bên sông.
Hồ Đình Bắc
Đọc bài thơ Thuyền Một Mái Chèo của tác giả Hồ Đình Bắc thấy ấm áp tình người, tình yêu thật đẹp giữa một người con gái thường ngày qua sông buôn bán chợ chiều với người thương binh lái đò, ngay ở khổ thơ đầu tác giả đã dẫn dắt tình cảm một cách khéo léo:
“ Ngày nào cũng đợi em qua
Chợ chiều tan muộn sông nhòa bóng đêm”
Tình cảm giữa hai người cứ thế nhân lên, nhịp nhàng theo câu thơ lục bát nhuần nhuyễn cuốn hút một cách thú vị
”Có lần chỉ một mình em
Cũng thành một chuyến lặng êm qua đò.
Có hôm không hẹn không hò
Vô duyên em vẫn ra đò - gặp anh.
”Thương anh mà chẳng nói thành lời yêu”.
Người con gái ấyđã xót xa, thương cảm cho người mà mình đã mang lòng thương trộm nhớ thầm và tình thương ấy vượt qua dào cản thông thường của phận gái mà cô tự cho mình vô duyên , những vần thơ tiếp theo tác giả như minh chứng cho sự vô duyên , bằng cách tả nội tâm phong phú , bài thơ dẫn dắt người đọc cảm nhận được tình yêu chân thành nảy sinh trong cuộc sống mưu sinh bình dị “Chiều chiều rồi lại chiều chiều /Nhìn thuyền anh một mái chèo sang sông”
Ngày nào cũng thấy người thương binh chèo thuyền bằng một cánh tay còn lại, con thuyền chong chành trên sông nước mênh mông , cô gái đã đem lòng yêu mến, tình yêu xuất phát từ tình người cao đẹp, và đẹp hơn nữa là tình yêu đôi lứa hòa trong tình yêu quê hương đất nước, cô gái hiểu rằng cánh tay của chàng trai ấy đã để lại chiến trường, một thời xông pha chiến đấu chẳng ngại hy sinh, chẳng tiếc máu xương, bảo vệ quê hương đất nước.
Tình yêu và lòng cảm phục một người thương binh tàn mà không phế, tác giả đã rất tài tình gây ấn tượng trong khổ thơ lục bát mượt mà
”Cánh tay áo trái bỏ không
Vô hồn in bóng xuống sông nhạt nhòa
Bị thương ở chiến trường xa
Về quê làm lái thuyền qua sông cầu”
Nghệ thuật thẩm mỹ trong cách tả thực nhẹ nhàng nhưng đã toát lên hình ảnh người thương binh bình thản, thân thương và gần gũi thật đáng trân trọng. Phải chăng đó cũng là mong ước của tác giả dành cho người Thương Binh, muốn người thương binh đã mất đi một phần cơ thể trong chiến tranh, được bù đắp bằng một tình yêu chân thành của người con gái đã thương trộm nhớ thầm.Tác giả lấy hình tượng con thuyền “chòng chành”,“sông sâu“, để nói lên sự khó khăn, vất vả của người thương binh. Bài thơ kết thúc có hậu với một câu chuyện tình thật đẹp
"Qua đò sợ bến sông sâu
Sợ thuyền một mái chèo lâu chòng chành
Thương anh em góp cùng anh
Sửa thuyền thêm mái cho thành chèo đôi"
Tình yêu đã được đơm hoa kết trái, gắn kết với nhau trên bến sông bên lở bên bồi, bù đắp cho nhau những mất mát để góp chung một bến tình đời bên sông.
“Anh bên lở, em bên bồi
Góp chung một bến tình đời bên sông.
Cảm ơn Tác giả Hồ Đình Bắc đã cho đọc giả thưởng thức một câu chuyện tình thật đẹp , tình yêu thật bình dị nhưng lung linh đủ sắc màu của của cuộc sống, của tình yêu đôi lứa , tình yêu quê hương đất nước và tình người thật ấm áp.
Thu Yên