Dong buồm xuôi gió về đâu
biển đem nước mắt nhấn sâu nụ cười
tình ngay ngược sóng thiên thời
lộc trời ban phát đoạn đời lửa rơm
Già ngày nắng chẳng còn thơm
bắt tay bể khổ ghìm cơn thủy thần
biển nuôi xanh khát trụi trần
bao la dung dưỡng triệu lần sóng say
Đường xa mỏi cánh chim bay
chốn gần dứt bỏ mới hay đọt lành
nhớ xưa xanh lá mướt cành
héo nay đơn độc chạm nhành mồ côi
Ngoài khơi bão nổi lên rồi
lòng ta im ắng vậy
thôi cũng đành.
Trương Nam Chi