Chủ nhật, 24/11/2024,


Bệnh nói nhiều (Ngô Thanh Nam) (11/04/2010) 

BỆNH NÓI NHIỀU!

 

Vắng bà, tôi sướng bao nhiêu!
"Cái loa di động" nhiều chiều nhột tai
Bữa nào bà cũng phát hoài
Toàn là chuyện của người ngoài... Than ôi!

 

 

Thương thay cho cái thân tôi
Bao lần tôi muốn rã rời óc luôn.
Hình như bà chẳng biết... buồn!
Nói cười, cười nói, cứ luôn cái mồm.

Suốt ngày bà cứ om sòm
Nồi, niêu, xoong, chảo, rương, hòm… bà khua
Khuyên bà, bà chẳng chịu thua
Bà thời nói lại nghe thừa lỗ tai

Người đâu hễ nói, nói dai
Cứ như hàng cá ở ngoài chợ phiên.
Giá như bà vắng triền miên
Ở nhà tôi chắc bớt điên vì... ồn!

 

 

Ngô Thanh Nam

(Hòa Thắng, Bắc Bình, Bình Thuận)

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  MINH TUẤN - ngongiochungtinh@yahoo.com - 0042 0723 661 057 - cộng hòa Séc  (Ngày 14/04/2010 02:02:37 AM)

Sao giống nhà tôi quá vậy nè ...Trời

ĐÀNH IM...

Chót yêu cái tính nói nhiều
Dạ ngay lòng thẳng trăm điều cạn nông
Cũng là được vợ hỏng chồng
Như trăng mảnh khuyết bế bồng tròn trăng ...

Nói nhiều cũng đỡ tiền trăm
Chữa em tự kỉ quanh năm lầm lì
Em là câu nói biết đi
Anh thơ biết thở rầm rì bút nghiên ...

Chồng thì ăn ở thật hiền
Để việc kiếm tiền cứ mặc vợ lo
Bên tằm kén ,bên tò vò
Cũng vì làm tổ ...Phổi bò đành im .

MINH TUẤN

  Trần Mạnh Tuân - tuan_hwru@fulbrightmail.org - 091353 0266 - Hà Nội  (Ngày 13/04/2010 09:32:44 PM)

Tiếp đôi dòng tác giả Thu Hằng:

"Thôi đành "sống với lũ đi"
Vợ mà đi vắng có khi lại buồn..."

Giá mà vợ cứ đi luôn,
Ở nhà nhảy múa... thì buồn làm sao!

Hỏi nhau đằng ấy thế nào?
Vợ đi công tác sướng sao cho bằng!
Uống ăn qua quít nhì nhằng,
Ngồi In-ter-nét hết trăng, sáng trời.

Vợ chồng hai nửa cuộc đời,
Cũng là duyên kiếp ông trời xe thôi.
Nói nhiều, nói ít... cũng lời,
Thỏa lòng vợ, phải quen thôi xá gì!

Trần Mạnh Tuân

  Nguyễn Thị Việt Hà - Viethamhb@gmail.com - 0978057999 - 1478 Hùng Vương - Việt Trì - Phú Thọ  (Ngày 13/04/2010 09:34:28 PM)


Nếu em đi vắng triền miên
Ở nhà anh chắc phát điên vì buồn
Lại còn gọi điện giận hờn
Quá vui thì cứ đi luôn đừng về

Anh ơi xin hãy đừng chê
Trách người nói lắm em về ngay thôi!

N T V H

  Chử Thu Hằng - nguoibinhthuong1957@yahoo.com - 01663332171 - Sơn Tây, Ba Đình, Hà Nội  (Ngày 12/04/2010 07:30:23 PM)

Vậy là tác giả Ngô Thanh Nam chưa thấu cảnh này rồi:

Ra đường sợ nhất công nông
Về nhà sợ nhất vợ không nói gì

Thôi đành "sống với lũ đi"
Vợ mà đi vắng có khi lại buồn...

  Hoàng Bao - hoangbaokhcnbn@gmail.com - 0241 3824413 - Sở Khoa học và Công nghệ Bắc Ninh  (Ngày 12/04/2010 08:56:14 PM)
     "Phải gió" nhà cái ông Ngô Thành Nam này. Ông làm thế nào để bà ấy nói nhiều thế? Công bằng mà nói là cũng tại ông thôi. Thôi thì mỗi nhà mỗi cảnh; nhưng tôi xin lỗi bạn đọc; khi kỷ niệm ngày cưới tôi nói với "quí vợ" của tôi rằng: "Đàn bà các em "độc hại" lắm, ngày xưa anh vừa biết nấu cơm vừa biết giặt giũ; bây giờ thì hỏng hẳn rồi. Khi đi nấu cơm không dám nói là nấu cơm mà chỉ nói nấu ăn (xin lỗi mọi người. ai biết nó ra cơm hay cháo?); còn giặt giũ thì ôi thôi, hết áo đi mua vậy... Có người bảo tôi sợ vợ. Ô hay sợ vợ mà trốn việc không hay ối ra à cá bậc quý nhân?
  Trần Thị Lợi - coloiha@yahoo.com.vn - 0436361339 - 118 Yên Lạc, Vĩnh Tuy, Hai Bà Trưng, Hà Nội  (Ngày 12/04/2010 08:16:44 AM)

Tôi xin tiếp lời Ngô Thanh Nam nhé:
XIN ÔNG
( Ở nhà tôi chắc bớt điên vì...ồn!)
Xin ông, ông hãy ôn tồn
Tặng bà câu nói, nụ hôn dịu dàng
Tâm tình, góp ý nhẹ nhàng
Chắc bà cảm động, lòng càng thêm yêu
Việc nhà chia sẻ sớm chiều
Chắc bà khỏi bệnh lắm điều ông ơi!
Trần Thị Lợi

  Tú Lục Bát - tuan_hwru@fulbrightmail.org - 091353 0266 - Hà Nội  (Ngày 11/04/2010 11:57:54 PM)

Tiếp lời tác giả Ngô Thanh Nam:

"Giá như bà vắng triền miên
Ở nhà tôi chắc bớt điên vì... ồn!"
Vắng lâu lại thấy bồn chồn,
Nghe nhiều quen giọng đời còn vui tươi.

Vô duyên chưa nói đã cười,
Buồn hơn, gọi chín mười điều chẳng thưa.
Nói nhiều chỉ tốt, đâu thừa,
Không cần vô tuyến, ra-điô thêm phiền.

Nói nhiều, bản chất gia truyền...
Giảm đi một chút, vợ hiền chồng yêu.
Muốn cho chồng chán, hết chiều,
Nói nhiều thêm nữa, một điều nhớ ghi.

Tú Lục Bát

Các bài khác: