Thứ tư, 13/11/2024,


Đoản khúc người (Phạm Bá Quyết) (17/01/2010) 

ĐOẢN KHÚC NGƯỜI

 

              Phạm Bá Quyết

 

Mùa đi không tiếc thân mùa

Mưa đi không tiếc hạt mưa trắng ngần

 

Xuân đi chẳng tiếc là xuân

Người đi lại tiếc phù vân nẻo đời

 

Đêm dài thức mộng chơi vơi

Kéo chăn đắp ngọn gió. Ôi! đông về…

 

Thương cho khoảng trống lời thề

Hư vô như thể cơn mê đời người…

 

P.B.Q

 

 ____________

 

Tác giả Phạm Bá Quyết

Trường THPT chuyên Lê Hồng Phong - Nam Định

Điện thoại : 0915300679

Email: quyetlhp@gmail.com

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Trần Mạnh Tuân - tuan_hwru@fulbrightmail.org - 091 353 0266 - Hà Nội  (Ngày 17/01/2010 04:32:40 PM)

Vài dòng cảm tác gửi tác giả Đoản khúc người:

Ngỡ rằng sự vật vô tri,
Không thương tiếc, cứ ra đi không về.
Kiếp người còn tiếc u mê,
Đất trời cao rộng mọi bề tiếc hơn!

Tặng tác giả bài Đoản khúc người bài hoạ Tiếc nhé:

TIẾC!

Mỗi mùa qua, tiếc mỗi mùa,
Mưa ngơ ngẩn tiếc giọt mưa trong ngần.

Hết thì, Xuân tiếc tình xuân,
Người đi có tiếc trầm luân cõi đời?

Đêm dài tiếc mộng còn vơi,
Ấm chăn! Gió tiếc công lôi lạnh về.

Tiếc thương trót giữ câu thề,
Tiếc cho năm tháng u mê kiếp người.

Trần Mạnh Tuân

Các bài khác: