Ai khen ông “đậm” đôi lời
Nhìn ông hớn hở mỉm cười… dễ yêu
Nếu chê ông “lạm” đôi điều
Ông nhăn mày mặt tựa “diều bị mưa”
Tía tai, đỏ mặt sửng cồ
Khiến lời góp ý… bỗng “mờ” đầu đuôi
Với ông… thành thói quen rồi
Lạm tham, bảo thủ đồng thời tự kiêu
Háo danh, chấp vặt đủ điều
Bấy lâu bảo thủ “mọc rêu xanh rì”
Liệu rồi “chỉnh đốn… tự phê…”
Căn bệnh “mãn tính” bê chề… dứt chăng?
Văn Sửu
(Báo Văn Nghệ)