Thứ sáu, 22/11/2024,


Quái nữ (Lương Mận) (09/05/2018) 

 QUÁI NỮ!


 


Lương Mận


 
Đàn bà dễ có mấy tay
Mà nay loạn ngữ đời này không dung.
Nhan sắc thắm đắm môi hồng
Mà tâm địa ác tự dòng sói lang.
 
Ép trẻ uống nước lau bàn
Lớn tiếng quở mắng óc nhàu lợn ngu.
Mạng người chẳng đáng một xu
Cậy ô trọc vẫn lớn dù làng phây.
 
Bao nước mắt bao đắng cay
Người dân vô tội lầm ngày than đêm.
Loạn ngữ lại ngoa ngoắt điên
Khiến cho điêu đứng giảm thêm tính bà...
 
Phụ nữ mà quá điêu ngoa
Hay là đốc giống thành ra mãng sà.
Mạng người coi rẻ kệ ta
Chưa đưa tiền đủ cứ là còn lâu.
 
Ngậm hạt thị tránh làu nhàu
Hai tháng đứng lớp kiểu nào hỡi ơi...
Lớn tiếng quở mắng trẻ thôi
Thùng xanh vục mặt uống rồi im ngay.
 
Nhồi cơm trẻ tựa gà tây
Uống ăn tọng lũ chó ngày đói cơm
Thời nay phụ nữ dịu thơm
Mà sao hôi hám loạn thường thế a...
 
L.M 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Đào Nguyên Lịch - daonguyenlich1953@gmail.com - 0705851178 - 4/2 Thất Khê - Hồng Bàng - Hải Phòng  (Ngày 19/04/2019 8:38:58)


CÁI TÝ KHÁC RỒI

Còn đâu cái Tí ngày xưa
Chân bùn, tay lấm nắng mưa dãi dầu
Mới ra Thành phố chưa lâu
Về làng thấy khác từ đầu xuống chân
Làm cho đến cả người thân
Cũng không nhận nổi là dân quê nhà
Sao mà đổi thịt, thay da
Ngỡ như giống quỷ với ma hiện hình
Trẻ em chợt gặp giật mình
Xóm giềng chạy vội, gia đình kêu ca
Từ ngày tới chốn phồn hoa
Nét quê bỗng sớm phôi pha mất rồi
Phấn son lòe loẹt trát bôi
Cùng hàng mi giả, cặp môi đỏ lòm
Bụng phơi rốn, lộ thân còm
Đi giầy “khủng bố” cứ nhòm mà ghê
Tưởng rằng cho khác Gái quê
Cách tân, hiện đại họ mê mẩn mình
Biết chăng gây nỗi bất bình
Bà con dè bỉu thực tình chẳng hay?

KHUYÊN EM QUAY VỀ

Từ khi rời khỏi xóm làng
Em ra Thành thị ngày càng khác sao
Quên rồi góc ruộng, bờ ao
Còn chi nếp sống thanh cao trong đời
Nhớ đâu bè bạn một thời
Chân bùn, tay lấm đội trời nắng mưa
Nhạt nhòa nghĩa cũ, tình xưa
Vấn vương gì nữa võng đưa “ru hời!”
Loẹt lòe son phấn ăn chơi
Đua đòi kiểu mốt ở nơi Phố phường
Mất rồi cái nết dễ thương
Hiền lành tần tảo gió sương dãi dầu
“Bia ôm” thạo ngón bấy lâu
Nhiều lần dưới ánh đèn mầu say mê
Thâu đêm chiều kẻ máu dê
Quay cuồng trong cảnh hả hê hít hà
Ngại chi những việc xấu xa
Miễn là mõi được Đô - la càng nhiều
Tâm hồn vẩn đục bao nhiêu
Thấy đâu cô gái đáng yêu ngày nào
“Đèn mờ” tăm tối lao vào
Hám tiền thân xác nó “cào cấu” cho
Về quê thôi chớ đắn đo
Nghèo mà dạ sáng gì so bằng nào?

Các bài khác: