Thân tôi mang tiếng Việt kiều
Nhưng mà ngặt nỗi một điều thiếu đô (la)
Hai bên cậu, chú, dì, cô
Tưởng đâu ngon lắm đổ xô ghé nhà
Người thì tán dóc uống trà
Lân la thăm hỏi tính già hóa non
Dạo này vẫn khỏe hả con?
Ở chơi ít bữa hay còn phải đi?
Cậu đây đang kẹt cực kỳ
Nếu con chịu giúp ấy thì quá may
Đồng ý không? trả lời ngay
Để tôi còn tính ra vay ngân hàng
Lại thêm cậu út cà tàng
Đã ba mốt(31) tuổi ngày càng tệ hơn
Vợ con giận dỗi trách hờn
Ấy mà mắng chửi lên cơn đập đồ
Bên ngoài có 1 em bồ
Tuổi xuân đôi 9 ngây ngô nhất làng
Gạ hỏi để mượn vài ngàn(USD)
Mua chiếc "sế nổ" chở nàng dạo chơi
Bực mình tôi hét trời ơi
Chắc con xuất ngoại ngồi xơi đếm tiền
Ngày cày đêm cuốc như điên
Lãnh lương vội gởi về liền Việt Nam
Con đây hổng có tính ham
Làm lụng cực nhọc chả tham không lười
Nhưng mà vẫn ráng gượng cười
Dù cho thân xác khắp người nhức đau
1 tuần liền cứ sốt cao
Thế mà côi cút lệ trào hàng đêm
Những khi mưa trút bên thềm
Bỗng dưng chợt nhớ gót mềm năm xưa
Bây giờ hoàn cảnh đẩy đưa
Mưu sinh kiếm sống vẫn chưa về nhà
Lúc bệnh buồn tủi ấy mà
Nên đà quyết chí đó là hồi hương
Linhdan