MÍA, MỘT BÀI THƠ LỤC BÁT NHỚ MÃI
Cách đây gần ba mươi năm, hễ có dịp, tôi và vợ chồng anh Vũ Tín, một nghệ sĩ nhiếp ảnh nổi tiếng của TTXVN thường từ Hà Nội về Vạn Điểm vào Nhà máy Đường thăm mấy người bạn làm cán bộ phụ trách nhà máy. Hồi đó, người ta làm quen hoặc thân nhau không mang theo động cơ vụ lợi. Không phải vì hiếm đường ăn mà chúng tôi làm thân với cán bộ lãnh đạo nhà máy đường. Suốt mấy chục năm "đi lại" với nhau, chúng tôi chưa hề lợi dụng "mua" một cân đường nào của nhà máy. Đúng ra. anh Vũ Tín là một nghệ sĩ nhiếp ảnh đã từng được 6 giải ảnh quốc tế danh giá. Năm 1972, tôi được cử vào một đội xung kích "Sống chết với thủ đô", cứ có còi báo động là bọn chúng tôi thay vì chạy xuống hầm lại lên ngay sân thượng ngôi nhà 4 tầng của cơ quan, lao vào ụ súng máy phòng không, sẵn sàng nhả đạn nếu máy bay Mỹ ngang qua. Cuối năm 1972, trong trận "Điện Biên Phủ trên không", quân và dân Hà Nội đã dũng cảm chiến đấu bắn rơi nhiều máy bay chiến lược B.52, máy bay F.111 và nhiều loại máy bay phản lực khác của Mỹ, lập chiến công vang dội, cùng cả nước "đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào", bắt buộc tháng 1-1973, Mỹ phải cuốn cờ, để lại cuộc chiến cho "ngụy quân, ngụy quyền". Từ đó, chúng ta có cơ sở để chuẩn bị mọi lực lượng cho cuộc "tổng tiến công và nổi dạy tháng Tư năm 1975" hoàn toàn giải phóng miền Nam, thống nhất nước nhà.
Anh Vũ Tín được cử đi chiến trường Quảng Trị và trong một trận chiến đấu, anh đã bị địch cưa đứt một chân của anh. Sau đó anh được sang Cộng hòa Dân chủ Đức lúc bấy giờ chữa trị vết thương, khi về anh được TTX bạn tặng một va-li trong đựng một bộ chân giả dự trữ. Rồi cũng từ "một chân thật, một chân giả" cùng với bà vợ công tác cùng cơ quan làm trợ thủ, anh vẫn đi khắp đó đây trong nước, kể cả lên cao nguyên Đà Lạt sáng tác ảnh. Chung thủy với bạn bè, mặc dù phải đi bằng chân giả, anh Vũ Tín vẫn cùng tôi nhiều lần nữa về Vạn Điểm thăm bạn cũ bạn mới. Tuy làm đến Cục trưởng Cục cơ khí, đặc trách ngành cơ khí mía đường, anh Khánh Nguyên, một trong những người bạn "ngoại nghề" của chúng tôi vẫn xởi lởi thoái mái, cười rất nhiều và vui rất nhiều, chén tạc chén thù với anh em chúng tôi. Khánh Nguyên không chỉ là một cán bộ lãnh đạo ngành cơ khí nông nghiệp mà còn là một người say sưa làm thơ. Lần nào gặp anh, anh đều "khoe" những sáng tác mới của anh. Làm thơ không giống như sản xuất cơ khí, nhưng anh bảo "cũng cần có sự chau chuốt, mài rũa, mạ kền, đánh bóng...sao cho sản phẩm của mình bền mãi với sản xuất với người dùng". Có lẽ suy nghĩ như vậy, nên Khánh Nguyên làm thơ cũng cân nhắc từng lời, từng chữ khi cấu tứ, gieo vần. Đặc biệt, từ dạo ấy, Khánh Nguyên tặng tôi bài thơ "Mía" đã được đăng Báo Nhân dân. Tôi trân trọng chép bài thơ ấy vào "Sách thơ" của riêng mình. Nhân tham gia cộng tác với trang mạng "Lục bát.com" do nhà thơ Đặng Vương Hưng sáng lập, cùng các cộng sự đưa trang mạng thú vị này phát triển một cách không ngờ, tôi xin phép nhà thơ Khánh Nguyên và nhà nhiếp ảnh Vũ Tín, chép tặng bài thơ "Mía" tới bạn đọc, tác giả và những người điều hành trang mạng Lục bát.com:
Mở đầu, với sự ngọt ngào như mía, Khánh Nguyên viết:
"Duyên đâu duyên đến nõn nà
Xanh đâu xanh mãi tận già vẫn xanh"
Mía tăng chất ngọt cho đời. Mía cũng gắn bó vất vả với người nông dân trồng mía, đồng thời gắn bó với công nhân làm ra đường tiêu dùng trong nước và xuất khẩu. Mía góp phần tăng nguồn năng lượng đối với đời sống con người. Nhưng mía không đơn độc:
"Một thân không bấu víu cành
Bao nhiêu hàng xóm mà thành anh em"
Đúng là cây mía chi mọc thẳng một mình, có cây mà không có cành, từng ngày từng ngày chắt lọc chất ngọt từ lòng đất để rồi cung cấp cho đời những hạt đường trắng tinh, những giọt mật quánh đặc. Đọc câu thơ trên đây của Khánh Nguyên rồi đi thăm ruộng mía, bãi mía sông Hồng, bái mía miền Nam, chúng ta càng cảm nhận hình tượng mà nhà thơ liên tưởng nó mới sâu sắc nhường nào:
"Thân mình vùi xuống đất đen
Nở sinh con cháu xanh trên đời này"
Thân già đốt đỡ lấy cây
Có manh lá ấm lợp đầy xóm thôn"
Bây giờ, nhờ kết quả của công cuộc "đổi mới", đô thị mọc lên, "nông thôn mới" hình thành, nhà nhà cao tầng, thậm chí "nhà chọc trời", có còn ai nghĩ đến những căn nhà của người trồng mía dùng lá mía để làm nguyên liệu lợp nhà và sống ở những căn nhà lợp bằng lá mía ấy bao nhiêu năm, thậm chí đời cha đến đời con. Nhưng vấn đề không phải là mía đã cho đường lại cho nhiều "phụ gia" khác vì lợi ích của con người, đến nỗi:
"Trải bao chớp bể mưa nguồn
Càng già càng ngọt nên đường kết tinh
Sống đem vắt kiệt sức mình
Chết còn thắp lửa lung linh giữa trời"
Công lao của "mía" khác chi công lao của con người chân chính. Nhưng:
"Khi còn là hạt đường thôi
Lại tan trong nước như người vô danh !"
Ôi ! cây mía, người trồng mía và người làm ra đường, có mấy khi kể công với người dùng đường. Một bài thơ lục bát chắt chiu từng chữ từng lời của một nhà thơ không chuyên, của một cán bộ lãnh đạo ngành cơ khí nông nghiệp. Đúng là Khánh Nguyên đã dùng thơ để truyền lửa cho chúng tôi, cho bạn bè và cho người đọc. Không rõ bây giờ Khánh Nguyên còn hưu trên một góc nhỏ Hà Nội hay đã ...Thôi, già rồi không có điều kiện đến nơi thăm nhau, đành nhờ những cảm xúc này gửi tâm tình đến bạn thơ. Anh Vũ Tín bị bệnh tai biến mạch máu não cách đây hơn 12 năm, được chị Tuy vợ anh và các con cháu chăm sóc, anh vẫn "sống thực vật" trong ngôi nhà nhỏ ở Dốc Thọ Lão, Hà Nội...Dưới đây, tôi xin chép toàn văn bài thơ "Mía" của Khánh Nguyên tặng bạn đọc của Lục bát.com:
"Duyên đâu duyên đến nõn nà
Xanh đâu xanh mãi tận già vẫn xanh
Một thân không bấu víu cành
Bao nhiêu hàng xóm mà thành anh em
Thân mình vùi xuống đất đen
Nở sinh con cháu xanh trên đời này
Thân già đốt đỡ lấy cây
Có manh lá ấm lớp đầy xóm thôn
Trải bao chớp bể mưa nguồn
Càng già càng ngọt nên đường kết tinh
Sống đem vắt kiệt sức mình
Chết còn thắp lửa lung linh giữa trời
Khi còn là hạt đường thôi
Lại tan trong nước như người vô danh !
KHÁNH NGUYÊN
Nguyễn Thanh Hà sưu tầm và giới thiệu.