NHỚ VÀ THƠ
Bởi chưng lòng lắm mộng mơ
Mà tôi ra ngẩn vào ngơ sớm chiều
Qua hè nhớ tiếng sáo diều
Qua Thu nhớ cảnh liêu xiêu lá vàng
Đi xa nhớ xóm nhớ làng
Quạt nan, nhớ bóng cây Bàng ban trưa
Trời nắng nhớ những cơn mưa
Gió đông nhớ những cành Dừa bên sông
Nhớ ai nón trắng trên đồng
Chiều nghiêng nghiêng nắng, nụ hồng trên môi
Giọng hò ru cháu trong nôi
Lam chiều khói bếp trong tôi một thời
Bao nhiêu kỷ miệm đầy vơi.
Bao nhiêu nhung nhớ thay lời thành thơ
Để rồi kết nhớ cùng mơ
Dệt lên thành những vần thơ dâng đời
21-10-2013
Đỗ Trọng Kim
BÀI THƠ QUÊ
(Xin được chia sẻ cùng bài thơ Nhớ và thơ của tác giả Đỗ trọng Kim )
Một thời giáo án đã qua
Ta về -về với quê nhà mến yêu
Đàn bò gặm cỏ chiều chiều
Bờ đê, hóng mát, nghe diều vi vu
Rặng tre kẽo kẹt đưa, đu
Chiều quê nhàn nhạt nắng thu bên đồng
Cô em thắt đáy lưng ong
Nghiêng nghiêng vành nón, ửng hồng má duyên
Anh đi đã khắp mọi miền
Mà về quê cũ tự nhiên nhớ hoài
Thời gian cả chặng đường dài
Hòa trong nỗi nhớ thành bài thơ quê
Lương Điền
BÓNG MẸ
(chia sẻ cùng với Đỗ Trọng Kim về bài NHỚ VÀ THƠ)
Bồi hồi nhớ bóng mẹ xưa
Vòng quay níu kéo sớm trưa tối ngày.
Mồ hôi nhỏ xuống tràng xay,
mặn mòi chát chúa bàn tay tảo tần.
Cảnh nghèo ngắn cả tuổi xuân,
Bàn chân chai sạm xa gần bán mua.
Vai mòn kẽo kẹt võng đưa,
Gông xiêu gánh mếch nắng mưa dãi dầu.
Nhọc nhằn mẹ quẩy nỗi đau,
Nặng bao nhiêu để con sau nhẹ nhàng.
Quê giờ đổi mới ngỡ ngàng,
Mãi hình bóng mẹ con mang bên mình.
Đỗ Trọng Thành.