THƯƠNG
Thương thay cũng một kiếp người
Mà sao kẻ khóc người cười trái ngang
Thương ai thân phận lỡ làng
Để tình dâu bể đá vàng phôi phai
Thương đời bèo dạt mây trôi
Dòng sông kia biết lở bồi về đâu?
Thương em sắc thắm tươi mầu
Là hoa nở giữa ngày ngâu cũng buồn
Thương người dại, hãi người khôn
Biết ai ai biết vuông tròn mà yêu!
Xuân Ngọc