Thứ tư, 15/01/2025,

Hôn (Nhi Tuyết)  (16/11/2008)
Gió hôn núi cũng phải mòn Tình yêu xưa cũ vẫn còn đâu đây Hôn em tan cả trời mây Ngẩn ngơ quên hết tháng ngày nổi trôi Hôn em sám hối một đời
Rượu làng mừng một chuyến đi Phong lưu rất mực chai lì ở quê Bạn cười đã giọng mô tê Dăm ba chung nửa mới nghê rượu bồi... Củ khoai bếp lạnh tro vùi
Khi nhìn mặt lá thật lâu Mỗi cây có một sắc màu xanh riêng Có cây lá nhỏ như kim Sống nơi sỏi đá vẫn nguyên sắc trời Có cây đứng thẳng quen rồi
Người dưng (Thu Loan)  (15/11/2008)
Mắt người nghiêng xuống nỗi buồn chiều dồn thành lửa, đêm dồn thành than Không! Không quyết chẳng mơ màng ta về nhặt ánh trăng vàng mình ta Người từ một cõi trời xa
Người ơi từ độ xa nhau Tôi cười tôi hát lòng đau mặc lòng Bên người rấp ríu bóng hồng Sao còn khắc khoải đêm đông vắn dài Hỏi người cơn cớ vì ai?
Áo mẹ thì đẫm mồ hôi Gạt bao nước mắt không vơi nỗi buồn Mùa về chân rối rạ rơm Lệch vai mẹ gánh giữa cơn mưa nguồn Mẹ như thân củi gầy còm
Ngước nhìn trăng sáng giữa trời Than thầm một tiếng, hỡi ôi đêm buồn! Tiếng thơ quạnh quẽ trong hồn Chỉ nghe có khúc trầm buồn đàn ai Sương buông ướt đẫm hai vai
Giếng làng tắm mát bao đời Tiếng ai văng vẳng buông lời hát ru Dịu êm làn nước mùa thu Ngân nga, tha thiết, lời ru ngọt ngào Giếng khơi tắm mát thuở nào
Tháng mười lỡ hẹn mấy phen Nhân gian tục luỵ hay Em dại khờ? Bùa yêu thả giữa cơn mơ Một nhành hoa tím, một chờ, một xa... Một tâm tình của hôm qua
Câu thơ lục bát như đùa Người đem theo tiếng chuông chùa mà đi Cõi mênh mông chẳng còn gì Mải tìm câu hát có khi quên rồi Người về mây trắng nhẹ trôi
Thơ ca vời vợi cất lên Lời hay chất ngất đầy trên mộ mình Bao nhiêu cái đẹp cái xinh Thế gian nhịn nhạt để mình tôi mang Họ thương mộ tôi khô khan
Còn đây góc nhỏ này chăng? Và đây nữa tán bằng lăng tím nhòa Ngủ mê trong giấc mơ hoa Một mình anh, bóng đổ nhòa dưới mưa Anh về tìm lại chút xưa
Trước tiên Trước Trang [1153 ,1154 ,1155 ,1156 ,1157, 1158 ,1159 ,1160 ,1161 ,1162 ,1163 ,1164 ] Tiếp  Cuối cùng