Mắt người nghiêng xuống nỗi buồn
chiều dồn thành lửa, đêm dồn thành than
Không! Không quyết chẳng mơ màng
ta về nhặt ánh trăng vàng mình ta
Người từ một cõi trời xa
Ngước nhìn trăng sáng giữa trời
Than thầm một tiếng, hỡi ôi đêm buồn!
Tiếng thơ quạnh quẽ trong hồn
Chỉ nghe có khúc trầm buồn đàn ai
Sương buông ướt đẫm hai vai