GÁNH TRĂNG”
Đỗ Thanh Dương
Hội văn học nghệ thuật tỉnh Nam Định
Đây là tập thơ thứ hai in riêng của Lại Quang Phục sau tháng 5 năm 2011 đã ít nhiều gây được tiếng vang trong bạn đọc.
Cảm hứng chủ đạo của tập thơ: “Gánh trăng” vốn là tình yêu đối với quê hương thôn Lạt Sơn, xã Thanh Sơn, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam. Một vùng quê bán sơn địa nghèo,.nhưng chồng chất thắng tích, ấm áp tình người. Nỗi nhớ quê bắt đầu từ khi anh đặt chân đến cầu Hồng Phú trên đường trở về quê hương:
Qua cầu Hồng Phú về quê
Rét ơi là rét tái tê lòng người
Cây trút lá nhựa căng chôi
Ổ rơm năm ấy bồi hồi đắm say.
Và cứ dâng lên, dâng lên theo mỗi bước chân hành hương:
Bước lang thang một mình trên quèn Cả
Khắc hình mình lập cột mốc đất đai
Ai đốt than quèn Cây Vải hôm nay
Tháng ba vào mùa rau Sắng….
Ai gian lao khai phá đồn điền
Bò dê từng đàn trên sườn núi
Khiếu rừng hót vang đầu Cành Khởi
Đất nước đổi thịt thay da…
Không chỉ nặng tình với mảnh đất chôn nhau, cắt rốn, tình yêu của Lại Quang phục cứ rộng dài ra theo các miền quê trên đất nước thân yêu; từ Ngõ Lẻ Chùa Cả, bến Đò Quan thành Nam, bãi biển Thịnh Long, chợ Viềng Nam Định, đến với cố đô Hoa Lư với huyền thoại Hoa Lau, núi rừng Yên Bái chập trùng, hồ Thác Bà phẳng lặng, Côn Lôn, Phú Quốc anh hùng, Hoàng Xa, Trường Xa một vùng biển đảo yêu thương. Ở mảng này YênTử là một bài thơ hay: Quanh co Yên Tử non xanh
Xa xa sóng biếc dâng thành Hạ Long
Núi thiêng đất Phật rêu phong
Mây lành tụ khí ngàn thông gió đàn
Linh Sơn Yên Tử mênh mang
“Gió lùa cửa động trăng ngàn đầy sân’
Bên cạnh đó Lại Quang Phục cũng có những bài thơ đào sâu vào nội tâm mình một thoáng nuối tiếc tuổi xuân đã trôi qua, khi chuyến tầu cuộc đời đã chạm ga 60.
Tiếc lắm mùa xuân đã trôi qua
Lòng tôi như muốn chạy ra ga
Đuổi theo năm tháng dài vô tận
Túm áo xuân ơi ở đến già
Một hoài niệm tình yêu thời trai trẻ thoảng qua mà nhớ mãi:
Ta nắm tay nhau giữa Hưng Khánh bạt ngàn
Câu thơ cũ trên bàn còn dang dở
Lòng ứ nghẹn! em ơi còn nhớ
Những câu thơ buồn bay Lang thang.
Một triết lý nhân văn về Cỏ:
Lối mòn lựa bước ríu ran
Cỏ mềm mát rượi nâng bàn chân êm
Nhẹ thôi kẻo nát dáng mềm
Tuy là thảo mộc…tạo nên cõi bờ
Đây là một bước tiến của Lại Quang Phục trong tập “Gánh Trăng” tới gần với bản chất của thơ. Xuân dIệu đã chẳng từng nói: ( Thơ là quy luật của nội tâm) đó sao?. Đối với các nhà thơ đích thực, mỗi tập thơ, thậm chí mỗi bài thơ, là quá trình hoài thai sinh nở, là sự nặng nhọc đèo bòng, chưa thể nói tập sau là xẽ hơn tập trước. Nhưng chắc chắn một điều: sau thành công của tập thơ đầu tạo niềm hứng khởi, đến tập sau người viết xẽ chắt chiu cố gắng để vượt lên chính mình. Tôi cảm nhận được điều đó ở Lại Quang Phục trong tập “Gánh Trăng” và xin trân trọng giới thiệu tập thơ này tới quý vị bạn đọc.