Thăm vườn Bác... chợt lòng mình, Tấm gương giản dị, anh minh của Người.
Nắng gay nắng gắt Quảng Bình, Bốn mươi bảy độ... giật mình, nửa sôi!
Xa nhau, nỗi nhớ kề bên, Gửi em nắng... kéo gần miền cách xa.
Lòng người hay sóng dâng tràn, Địa linh nhân kiệt giang san chốn này.
Một thời... gửi lại vần thơ, Cái màu trắng tận đến giờ... vẫn trong!
Một em xinh... có lắm anh,
Đôi khi ngẫm lại chữ tình, Vì yêu... tan nát tim mình... đôi khi.
Trời ban không chỉ một điều, Yêu thương... và cả rất nhiều... trớ trêu!
Trời xui đất khiến mà em, Hãy yêu bằng cả trái tim đi nào!
Có phấn bảng, nét chữ mềm, “Loài người cổ tích”, viết nên chuyện này.
Thoảng hương suốt những con đường, Níu mùa hoa lại... yêu thương thêm lần.
Đàn ông không biết hứa lời... Khi cần không hứa... chẳng người nào yêu!
Nếu mà mong ước... thành ngay, Thì ai cũng ước một ngày lên Tiên.
Văn chương thì cũng lèng mèng, Chỉ vừa đủ nói... Yêu em rất nhiều!
Con tim khắc khoải đã nhiều, Mới hay “duyên phận phải chiều” khéo xe.
Em về tràn ngập xuân thì... Bàng hoàng anh ngỡ những gì... trong mơ!