Thi phẩm lục bát:
KHÔNG ANH
Không anh gió cũng dỗi hờn
Nhìn đâu cũng thấy một vườn tương tư.
Không anh trời đất lắc lư
Cứ như vũ trụ chao từ câu kinh.
Không anh căn phòng lặng thinh
Đất trời cáu tính giật mình giăng mây.
Bởi yêu làm dạ rứt ray
Vì say mới gặp một ngày bão giông.
Bây chừ em hết ngó trông
Không mong. Không ngóng. Không hòng duyên tơ.
Tối ngày mê mẩn làm thơ
Cứ coi như nợ giấc mơ thiên đàng.
Không anh khuyết cả trăng rằm
Đến con chim vẹt ngậm tăm chẳng rằng.
Mặt trời ủ rũ ngủ đông
Ngôi sao le lói tầng không lu mờ.
Không anh lỗi hẹn vần thơ
Câu từ như nhện giăng tơ thẫn thờ.
Không anh mây chợt lững lờ
Mưa như chàng ngốc ngu ngơ trước đời…
Không anh, dùng dằng cuộc chơi
Chẳng vui mà vẫn nụ cười méo môi.
Không anh, chỉ mình em thôi
Tội cho một kiếp... mồ côi tình sầu.
TƯƠNG TƯ
Mấy hôm rày khó ngủ ghê!
Chẳng duyên, chẳng nợ. Đêm về nhớ chăng?
Bây chừ em phải làm răng
Cho mi ngon mộng, cho căng má hồng?
Không quen. Không lạ. Tình không.
Mà như trời buộc bao đồng vào em!
NẾU MỘT MAI...
Một mai em bước theo chồng
Bỏ anh ở lại trống không ngỡ ngàng
Giả từ em phải sang ngang
Mình anh đơn lẻ nhỡ nhàng tình xưa.
Em về nước mắt như mưa
Khóc cho tình lỡ người xưa đợi chờ
Nhớ chàng em gởi vào thơ
Theo chồng em để giấc mơ lỡ làng.
Từ mai ngày mới sang trang
Em về bên ấy làm nàng dâu ngoan
Mười hai bến nước đa đoan
Bên người em có còn xoan tuổi đời?
ĐÔI KHI
Đôi khi khao khát vòng tay
Một bờ vai tựa, một ngày bên anh.
Một tia hy vọng mong manh
Một đêm ngon giấc - mộng lành ái ân.
Một con tim nhỏ réo ngân
Một lời hò hẹn ghép vần yêu thương!
TỰ CẢM
Lắng buồn vào cốc nước trong
Để em tinh lọc từng dòng nhục vinh.
Quệt ngang khóe mắt chữ tình
Trải bao năm tháng in hình chân chim.
Đã khô đi một trái tim
Dẫu thình thịch đập mà ghim dấu sầu.
Dòng lục bát chẻ từng câu
Gấp từng kỷ niệm mà xâu chuỗi lòng.
Đặt dấu chấm. Thế là xong!
Một đời lận đận, long đong cũng đời!
CẢM TÁC
Mưa rơi từ phía không anh
Gió đùa dai khiến ngày thành ra đêm
Hạt rơi ướt mảnh trăng mềm
Hạt gieo nhung nhớ ướt mèm tương tư!
CHUYỆN HAI ĐỨA MÌNH
Anh là độc giả nghiền tôi
Tôi là bà chủ một trời thơ yêu
Đôi ta sáng sáng chiều chiều
Kẻ tung-người hứng như diều căng dây
Diều bay lên chín tầng mây
Một tầng-một bậc mình xây mộng vàng
Mình là triệu phú thời gian
Một năm mình có muôn vàn yêu thường.
TRĂNG KHUYẾT
Ai đem xén ánh trăng vàng?
Để cho trăng khuyết.
Lỡ làng cuộc chơi
Sao anh không nói một lời?
Để em tan nát một trời tương tư.
|
|
ĐÊM ĐÔNG
Đêm đông
Lạnh
Cầm cập run
Ngoài kia gió bấc,
mưa phùn rơi rơi...
Lần tìm hơi ấm
người ơi!
Lòng nghe mặn chát,
tả tơi lệ nhòa.
Tuột rồi.
Choàng mớ chăn hoa
Ủ cùng
đắp đối
cho qua tháng ngày
Xa rồi.
Đâu hỡi vòng tay?
Xa rồi.
Đâu nữa nồng say
rượu tình!
Bây giờ
cô lẻ một mình
Cầm lòng sao đặng
khi bình minh lên?
|
CHỈ LÀ GIẤC MƠ
Hình như tôi đã nằm mơ
Cùng chàng dạo bước vườn thơ một chiều?
Hàn huyên trò chuyện rất nhiều
Cuối cùng chàng bảo chàng yêu tôi rồi.
Về nhà hết đứng lại ngồi
Đi vào rồi lại... bồi hồi... đi ra.
Có gì biến đổi trong ta?
Trái tim chợt ngỡ tan ra vỡ òa...
Dằn lòng tôi tự xuýt xoa
Giật mình tỉnh giấc. Lệ nhòa gối chăn.
Mình tôi trống một chỗ nằm…
TỰ CẢM
Lắng buồn vào cốc nước trong
Để em tinh lọc từng dòng nhục vinh.
Quệt ngang khóe mắt chữ tình
Trải bao năm tháng in hình chân chim.
Đã khô đi một trái tim
Dẫu thình thịch đập mà ghim dấu sầu.
Dòng lục bát chẻ từng câu
Gấp từng kỷ niệm mà xâu chuỗi lòng.
Đặt dấu chấm. Thế là xong!
Một đời lận đận, long đong cũng đời!
|