Cười lên cười thiệt là nhiều
hoa hài bi nở góc chiều băn khoăn
cười lên mỏ quạ chít khăn
sông hồn nhiên vỗ sóng ngăn vĩ cuồng
Cười lên mắt chữ đượm buồn
gió vô tư lật cánh buồm cô đơn
biển thề không thể xanh hơn
dã tràng muôn kiếp hàm ơn cát vàng
Cười lên trong trắng dịu dàng
nết na chạm bóng tre làng mong manh
cười lên cho nắng long lanh
cho người mượn cớ lượn quanh ngõ người
Cười lên chín bỏ làm mười
trời cao thẩm định vạn lời ru xưa
nụ cười dỗ giấc mơ trưa
dừng chân cõi tạm đón đưa vui buồn…
Trương Nam Chi